Khi Harry tỉnh lại, thì cậu đã ở quảng trường Grimmauld, bên giường là gương mặt lo lắng của mọi người.
“Harry, con cảm thấy thế nào?” Sirius khẩn trương lấy độc dược đầu giường, “Nào, uống cái này đi.” Chú mở nắp bình ra, mùi vị kỳ quái trực tiếp sộc lên, chú chán ghét nhe răng, rút tay lại, “Thôi, hay là chúng ta không uống cái này…”
“Severus nói phải uống, nếu không thì tự chịu trách nhiệm.” Lupin cầm lấy bình độc dược, đưa tới trước mặt Harry.
“Mình không tin anh ta.” Sirius nhìn con đỡ đầu nhăn mặt vì mùi vị quỷ dị, nhưng không cản nữa.
Đầu Harry vẫn còn choáng váng, có điều uống xong mớ thuốc đắng đó cậu thấy tỉnh táo hơn nhiều. Đeo kính lên, cậu thấy rõ gương mặt mệt mỏi của Ron, con mắt ửng đỏ của Hermione. Không có tinh thần cùng ba đỡ đầu phê phán Snape, Harry chép chép miệng, “Bây giờ là khi nào ạ?”
“Cậu hôn mê sáu tiếng rồi, Harry, cậu có khó chịu chỗ nào không?” Hermione cẩn thận quan sát cậu.
“Đúng rồi Harry, ở trong đó cậu đã gặp chuyện gì?” Ron thẳng thắn hỏi.
Trên trán như còn lưu lại cảm giác vết sẹo nóng cháy, sắc mặt Harry khó coi xoa trán, “Mình không nhớ rõ… Hình như có người tấn công mình… Sau đó… Mình nghe thấy tiếng của Voldemort…” Sirius và Lupin nhìn nhau, hít một hơi, Ron không nhịn lui về sau, “Khi đó đầu mình đau muốn nứt ra…” Harry cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hai mắt từ từ mất tiêu cự, “Mình cho là mình sắp chết, có người ôm lấy mình…” Giống như rất khó hồi tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-quy-tich-quy-dao-hon-loan/40885/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.