Bỗng nhiên, căn phòng trống trải vang lên một đối thoại.
“Lucius… Mi có cảm thấy không? Chủ nhân gọi ta về… Hì hì hì hì… Chủ nhân không quên…”
“Được rồi… Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, người của hội Phượng Hoàng…”
“Mi sợ? Malfoy mi sợ!” Giọng nói vốn không nghe rõ đột nhiên cất cao, “Mi lại sợ đám chim nhỏ kia! Mi sợ Lucius! Ta muốn nói với chủ nhân mi sợ! Nha nha nha ~ mi sợ!”
“Bella câm miệng! Đừng có nói huyên thuyên trước mặt chủ nhân!”
“Yên lặng! Hình như ta ngửi thấy gì đó…”
“Mi ngửi thấy gì? Mùi máu tươi? A~ Fenrir, mũi của mi còn nhạy hơn cả chó~ có lẽ mi có thể thi với Sirius em họ ta một lần…”
Sirius! Một cái tên quen thuộc, Bady lặng lẽ ló ra.
“Là một đứa bé!” Giọng nói khó nghe trước đó trở nên chắc chắn, Bady sợ tới mức lại vùi vào bụng gấu bông.
“Bé con!” Giọng nữ bén nhọn thét chói tai, “Đứa bé con hồng hào mập mạp! Ta thích nghe tiếng khóc la của trẻ con! A~ ba mẹ chúng bay ở đâu~~”
“Im hết cho ta! Ở đây không có đứa bé nào hết! Đợi các ngươi trở về muốn bao nhiêu cũng có!”
Có người mở cửa. Daddy?
“Malfoy mi đang nghi ngờ phán đoán của ta… Mau nhìn đii!”
“Bé con! Thật sự là bé con! Một đứa nhỏ hồng hào ~!”
“Ta muốn nó Bella, đừng cướp với ta!” Người sói liếm đôi môi khô nứt, đã lâu lắm rồi hắn không có ăn đồ tươi, rất rất lâu rồi.
Lucius nhìn đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-quy-tich-quy-dao-hon-loan/2126621/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.