Harry khoác áo tàng hình ngồi trên lan can hành lang, nhìn tới nhìn lui nhóm nữ sinh, cho tới khi tìm được người cho cậu cảm giác tim đập thình thịch mới thôi, cậu sẽ chọn người đó làm bạn nhảy? Trước mắt hiện lên gương mặt của Snape, cậu dùng sức hất đầu, shit, tùy tiện tìm một bạn nữ là được, dù sao cũng là người cùng mình khiêu vũ thôi, cậu vô trách nhiệm nghĩ.
Lại nói, bạn nhảy của Snape là ai nhỉ? Trong đầu Harry loại bỏ từng vị giáo sư nữ, phát hiện dù là ai đứng cùng ổng đều có vẻ rất không hài hòa. Cậu không khỏi nhớ tới Evans và ngài Prince, ừm, hài hòa hơn nhiều! Nếu như mình ở cạnh Snape… A, tuổi của mình dường như hơi nhỏ…
Từ từ! Dược tăng tuổi! Harry nhảy dựng lên, suýt chút nữa đụng trúng người qua đường, không phải lần trước Snape cho cậu một bình Dược tăng tuổi sao? Như vậy có thể giống bọn Evans… Cậu mới không lo người khác ý kiến bạn nhảy hai người giống y như đúc, chỉ cần hợp mới quan trọng không phải sao? Nhưng nếu như vậy, chẳng phải cậu phải đi học bước nữ à? Cậu càng nghĩ càng xa, dường như đối phương thật sự trở thành bạn nhảy của mình, căn bản không nghĩ qua Snape có đáp ứng hay không.
“Draco cậu định mời ai làm bạn nhảy? Cậu không phải vì Granger kia mà từ chối Pansy chứ?” Không biết Goyle hay Crabbe, tiếng hỏi này khiến nhiều người trên hành lang nghe thấy.
“Sao có thể? Cô ta không phải máu trong.” Draco khách sáo liếc mắt đối phương một cái, nhanh như sao băng lướt khỏi đám người, “Cậu còn là Slytherin không? Lại dễ dàng tin lời phóng viên như vậy? Lúc này cậu đừng hứng thú với tôi, không bằng hóng Kẻ Được Chọn kìa, phải biết con sư tử Gryffindor kia đang nhìn chăm chú vào xà vương Slytherin của chúng ta đấy!”
Nghe đến ngôn ngữ gần như châm chọc, trên mặt Harry một trận xanh một trận trắng, không biết xuất phát từ mục đích gì, cậu lặng lẽ đuổi kịp họ.
Từ quyển điều tra ghi chép của Hermione nhìn câu Harry viết kia, rốt cuộc tâm tình Draco không hề rối rắm, thì ra là hai thời không khác biệt, vậy chứng minh Harry không nhất định trở thành mẹ đỡ đầu của mình đúng không! Cậu đã nói mà, sao ba đỡ đầu sao có thể thích người như Harry Potter chứ? Động lực điều tra của họ dường như vì thế mà yếu bớt rất nhiều, nếu đối phương và tương lai nơi này không có vấn đề gì, cứ tiếp tục dây dưa liền có vẻ như xen vào việc của người khác.
Hiểu được bộ phận khúc mắc Draco bắt đầu nói chuyện vênh váo, “Chắc mấy ngày nay chúng ta nên tiếp xúc với giáo sư Snape nhiều hơn, nói không chừng còn có thể thấy được cảnh tượng Potter bị từ chối, nhất định sắc mặt kia rất phấn khích, ha ha ha ha!”
Ba người không coi ai ra gì cười rộ lên, hận đến nghiến răng, cậu đi xung quanh một vòng, hành lang đến hầm lúc này không có người, xem ra Merlin cũng đồng ý cậu ra tay dạy dỗ Malfoy một chút. Harry chậm rãi tới gần, vươn tay về cái mũ đối phương, cậu quyết định kéo đối phương ngã chổng vó!
“Trò Malfoy.” Khi lại đến, âm thanh lãnh khốc dọa Harry nhảy dựng, (Eileen: ăn hiếp con ck nghe ck gọi sợ giật mình) cậu nhanh chóng rút tay về, không biết từ khi nào giáo sư độc dược xuất hiện phía sau họ.
“Giáo… Giáo sư…” Tổ ba người vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo lập tức câm như hến.
“Xem ra trò rõ thân phận của ta?” Tiếng nói mềm nhẹ của Snape làm cả người bàng quan như Harry cũng sợ nổi da gà, huống chi Draco đối mặt gã, “Như vậy, cần ta giúp trò nhận rõ thân phận của mình không? – một tuần cấm túc, buổi tối tự mình đi tìm ngài Filch. Nhớ kỹ, ngậm chặt miệng của trò, Malfoy, nếu trò không làm được, ta đồng ý giúp trò.”
Draco không dám phát ra một chút âm thanh, sau khi Snape xua tay, lập tức mang theo hai người hầu biến mất khỏi tầm mắt. Đối với việc không thể chỉnh đối phương, Harry cảm thấy thật đáng tiếc, cậu cảm thấy Snape trừng phạt vẫn rất nhẹ, lần này coi như nó gặp may!
“Potter, trò cũng muốn tìm Fitch cấm túc?” Giọng điệu trầm thấp cắt đứt tưởng tượng của Harry, theo bản năng cậu nắm chặt áo tàng hình, chống lại ánh mắt ngăm đen của giáo sư độc dược, cậu khó khăn dịch vài bước, nhưng tầm mắt đối phương vẫn không rời khỏi cậu.
Đệch, mắt Snape không thật sự có thể nhìn thấu chứ! Harry buồn bực lắc đầu, “A, giáo sư…”
“Đừng lén lút xuất hiện trước mặt ta Potter, ta sẽ cho rằng… Trò lại định phá hoại gì đó, ở trong phòng ngủ của ta… Không phải trò quyến luyến không quên đó chứ? Potter.” Lời ám chỉ của giáo sư độc dược làm Harry cứng người, “Trò bắt đầu nhung nhớ một lão già lớn hơn trò hai mươi tuổi, trò không thấy ghê tởm sao?” Snape thu hồi ánh mắt, không chút lưu luyến hướng đến văn phòng.
“Giáo sư đợi đã!” Harry cố lấy dũng khí giữ chặt áo chùng đen của gã, “Thầy, thầy có bạn nhảy không?”
Snape bỏ tay cậu ra, “Chẳng lẽ trò không tính qua, trừ đi những người ngoài và giáo sư Evans của các trò, số lượng giáo sư nam nữ Hogwarts vừa bằng nhau?”
“A?” Harry kinh ngạc trợn to mắt, sau đó mở trừng trừng nhìn đối phương rời đi. Chẳng lẽ giáo sư không thể khiêu vũ cùng học trò sao? Cậu có chút không cam lòng cắn móng tay, vừa muốn thuyết phục mình, mời Snape làm bạn nhảy vốn là chuyện thực hoang đường, cậu không nên ôm ảo tưởng với chuyện này…
Vì có rất nhiều học trò cũng không biết khiêu vũ, nên Hogwarts mở một chương trình học chuyên dạy khiêu vũ.
Không ngoài dự đoán, Hermione ỡm ờ đáp ứng lời mời của Ron, sự ngăn cách giữa họ như bị tan vỡ, sau khi chiến tranh lạnh kết thúc chính là nhiệt tình sôi trào, người ngoài thấy họ lại trở nên thân mật khăng khít như trước, chỉ có Harry biết trong đó có thay đổi, một khi hai người trong Tam Giác Vàng trở thành người yêu, một người khác sẽ có vẻ thừa thãi. Dù họ vẫn cùng học tập như trước, cùng nói chuyện phiếm, nhưng hai người bạn thân cứ liếc mắt đưa tình làm Harry cảm thấy mình bị loại ra ngoài, mặc dù có chút mất mát, cậu vẫn quyết định cho họ nhiều không gian ở cùng nhau hơn.
Còn có một chuyện không thể xem nhẹ, sau lúc Hermione được Evans nhắc nhở về bọ cánh cứng, vị nữ vương thích làm theo ý mình này không từ đâu chộp được một con bọ cánh cứng cất vào một bình thủy tinh xinh đẹp, mỗi ngày chơi đùa chốc lát, cũng không chê phiền, Harry nhìn mà mồ hôi lạnh ứa ra, cậu chưa bao giờ biết cậu bé có loại ham mê này, gần đây Ron bắt đầu có khuynh hướng thê nô căn bản Hermione nói gì cậu ta cũng liền nói tốt theo.
So với quan hệ hai bạn tốt ngày tiến ngàn dặm, Harry lại cảm thấy phiền não vì không biết nên mời ai đi vũ hội, may mắn gần đây phóng viên kia yên tĩnh, đồng thời Hermione và Ron cùng đến với nhau khiến đa số lời đồn đãi sụp đổ, những lời đồn đãi bóng gió kia bị không khí tìm bạn nhảy kia hòa tan rất nhiều. Không phải không có nữ sinh từng mời Harry, nhưng đều bị cậu dùng các loại cớ từ chối, Giáng sinh ngày một gần, đa số mọi người đều chọn xong bạn nhảy, rốt cuộc Hermione chú ý tới tình huống của Harry bắt đầu sốt ruột.
“Mình nói Harry, cậu còn chờ cái gì?” Cô bé cảnh giác nhìn bốn phía, hạ giọng, “Chẳng lẽ cậu còn chờ Snape?” Ron bị sặc.
“Đừng nghĩ bậy, mình và Snape không có khả năng!” Harry vội vàng phản bác.
“Vậy ngược lại cậu quyết định quá nhanh rồi! Phải biết Neville tìm bạn nhảy khắp nơi!” Nét mặt Hermione như tiếc rèn sắc không thành thép, “Nếu không mình giới thiệu cho cậu một người? Mình thấy Luna Lovegood không tồi, chính là Ravenlaw năm ba học lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cùng chúng ta…”
Harry không yên lòng nghe Hermione lải nhải, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, rõ ràng cậu đã quyết tâm không tham gia dạ hội, chẳng qua là Kẻ Được Chọn không cho phép cậu muốn làm gì thì làm. Bỗng nhiên, bóng dáng Evans ánh vào mắt. Thanh niên đi như bay, biểu tình trên mặt cứng ngắc, giống như đang tránh né gì đó.
“Mau nhìn! Đến đây đến đây!” Có người nhỏ giọng thét to, chỉ thấy nhóm phù thủy nhỏ trên hành lang sôi nổi chụm đầu, lúc này Harry mới phát hiện chỗ này tụ tập hơi nhiều người, xảy ra chuyện gì?
“Giáo sư Evans, làm bạn nhảy của em đi!” Âm thanh như chuông bạc rất dễ nghe, tất nhiên là Fleur quán quân Beauxbatons đuổi theo sau Evans.
“Rất xin lỗi, tôi đã có bạn nhảy!” Thanh niên không biết làm sao lặp lại lí do thoái thác này lần nữa, đáng tiếc không có người thấy qua, cái giải thích hời hợt này có vẻ vô lực.
“Các cậu nói xem hôm nay bạn nhảy của giáo sư Evans có thể xuất hiện hay không? Nếu còn như vậy nữa mình thấy thầy ấy sẽ bị nữ phù thủy này hạ gục.” Có người ở một bên xem kịch vui thảo luận. “Đúng vậy đúng vậy! Có điều mình tin khuynh hướng thầy ấy căn bản không có bạn nhảy!” “Đáp ứng người ta đơn giản thôi! Có lần đầu tiên mình nhìn thấy một người cố chấp đuổi theo như vậy!” “Nếu là mình thì đã sớm đáp ứng rồi, không phải khiêu vũ thôi sao, rốt cuộc giáo sư Evans nghĩ gì? Mỗi ngày đều như vậy.” …
Thì ra tất cả mọi người tới đây xem kịch vui, thậm chí Harry có loại vui sướng khi người gặp họa.
“Quý cô này, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi có bạn nhảy rồi, không thể lại nhận lời trò.” Thanh niên có chút dở khóc dở cười, anh bị phiền đến chịu không nổi, Fleur ở thời không kia cùa bọn họ rõ ràng không có tính cách này nha!(Eileen: Sao k nói thẳng ra “Xin lỗi anh là anh là gay”) “Rốt cuộc như thế nào trò mới bằng lòng…”
“Giáo sư Evans, ngài vì chối em mới bịa đặt ra một bạn nhảy sao? Chẳng lẽ em làm thầy chán ghét như vậy?” Fleur cúi thấp đầu, bộ dạng vô cùng đau lòng, “Nếu không gạt em, tại sao không có ai gặp qua bạn nhảy của thầy?”
“Ta chính là bạn nhảy của em ấy.” Tiếng nói khàn khàn như sấm sét vang bên tai mọi người, mọi người đồng thời chuyển về hướng âm thanh kia, vị mang mặc nạ bạc, người đàn ông dường như đã mờ nhạt trong ký ức mọi người lại đột nhiên xông vào tầm nhìn với khí thế mạnh mẽ.
“Ngài Prince?” Không biết ai hô một tiếng, toàn trường lập tức nổ tung.
Người đàn ông bước nhanh đến cạnh thanh niên, đầy tính chiếm hữu ôm thắt lưng anh. “Sao anh lại tới đây?” Thanh niên vừa mừng vừa sợ, cậu chưa từng nghĩ đối phương xuất hiện bất ngờ như thế.
“Công lực trêu hoa ghẹo nguyệt của em ngày càng tăng?” Người đàn ông như cảnh cáo nhéo mông anh, ánh mắt sắc bén đảo qua Fleur khiến cô không dám nhìn thẳng, “Quý cô đây, cô còn yêu cầu gì cần ta và người yêu phối hợp giải thích à?”
“Không thể nào!” Fleur không dám tin lùi về phía sau, “Ông là ai?”
“Như cô đã thấy, ta là người yêu của em ấy.” Người đàn ông tháo mặt nạ xuống, nâng cằm thanh niên lên hôn một cái thật sâu, nhất thời đưa tới một trận hít sâu — tướng mạo người này rõ ràng là… Snape?
– Hết chương 34 –
Tiểu kịch trường:
Lắng nghe.
“Thưa ngài, ngài có thể gọi tôi là Harry.” Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói.
“Harry.” Tôi thong thả lặp lại một lần, làm âm cuối cùng cuốn tại đầu lưỡi lâu hơn một chút, sau đó gật đầu, “Anh có thể gọi tôi là Severus.”
“Severus.” Không hiểu sao, anh ta cười khóc, “Severus, Severus…” Anh ta vừa khóc vừa lặp lại cái tên này, rồi lại có vẻ như rất vui sướng. Đây là lần đâu tiên tôi không hiểu tâm tư trên mặt người trẻ tuổi, tôi cũng không cho rằng tên tôi có sức hút gì đặc biệt, cảm giác thoát khỏi tầm kiểm soát tôi có chút căm tức.
Rốt cuộc anh ta thấy tôi nhăn chặt mi, “Rất xin lỗi, giáo sư, em chỉ nhịn không được…” Tôi yên lặng đưa cho anh ta một cái khăn tay, không để tâm xưng hô của anh ta. “Cám ơn.” Anh ta lau mặt một cách qua loa, lộ ra một nụ cười xán lạn, “Severus, anh sắp tan tầm chưa? Tôi có thể mời anh ăn cơm không?” Tôi không có lý do gì cự tuyệt anh ta, cũng không có ý từ chối.
Harry vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện giữa anh và bạn đời như cũ, kể cả trong lúc ăn cơm. Không biết anh ta có chú ý tới chúng tôi đang ngồi bàn tình nhân không, anh ta cũng tùy tay chọn vài món ăn tình nhân, nhưng anh ta không ngừng nói, cũng không ăn bao nhiêu. Anh ta không cần ta đáp lại, anh ta chỉ cần một người lắng nghe.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, chúng tôi ngồi ở vị trí chuyên môn chuẩn bị cho tình nhân ăn món ăn tình nhân, anh ta lại nói chuyện của anh ta và người yêu mình. Nhưng tôi không có ngăn lại, vì lắng nghe là nghề nghiệp của tôi.
Tính tiền xong, Harry vui vẻ kéo tay tôi rời khỏi nhà ăn, như không phải anh ta đang kéo một người xa lạ vừa mới quen biết không đến một ngày, mà là người yêu của anh ta vậy.
Vừa ra khỏi cửa, một bầu không khí khó hiểu làm thân thể tôi căng thẳng, không thích hợp, tại sao con đường này yên lặng như vậy? Hiện tại là giờ cao điểm ăn cơm mà.
“Severus, tại sao…” Tiếng nói của Harry chợt im bặt vì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mạ chúng tôi.
Kẻ đến mặc áo chùng đen rộng thùng thình, lấy một phương thức kỳ quái rút ra một cây gậy gỗ chỉ về phía tôi, rõ ràng rất buồn cười, tôi lại không cười nổi, cây gậy gỗ kia có vẻ nguy hiểm hơn người này nhiều, theo bản năng tôi kéo Harry bảo vệ phía sau, “Mi là ai?”
“Mi là Snape…” Đối phương dùng âm thanh chất chứa thù hận gằn dòng họ của tôi, nhưng căn bản tôi không có ấn tượng, từ khi nào tôi có một kẻ thù như vậy nhỉ? “Crucio.”
Khi đầu cây gậy gỗ kia toát ra ánh sáng, bản năng nguy hiểm khiến tôi ôm Harry lăn tại chỗ một vòng, mặt đất bị đánh nhẹ bốc khói. Đùa sao? Nhánh cây biến thành súng laser? Tuy rất vớ vẩn, tôi không muốn lại dùng thân thể mình thử nghiệm uy lực “laser” kia, khi một chùm sáng lại đánh vào chúng tôi, tôi lại kéo Harry vào chỗ ngoặt, ôm vào ngực.
“Em có thể đối phó hắn!”
Harry định xông lên, liền bị tôi kéo lại, “Ngu xuẩn! Anh muốn chết sao? Ngoan ngoãn ở đây cho tôi!” Tôi đè Harry dường như bị mắng ngốc, cởi đồng hồ thông qua phản xạ nhìn cảnh tượng bên ngoài. Lúc này giữa sân lại có biến hóa khác, một đám người cũng mặc áo chùng kỳ quái vây quanh người mặc đồ đen, trong tay cũng có những cây gậy gỗ buồn cười.
“Không sao đâu.” Phía sau truyền đến giọng Harry, “Là người của chúng ta!” Harry kéo tôi ra khỏi chỗ ẩn thân phất tay với đám người kia, “Hermione!”
Tôi vẫn không thả lỏng cảnh giác, “Đoàng!” viên đạn chuẩn xác xuyên thấu tay nắm gậy gỗ của người mặc áo đen kia, trên thực tế tôi muốn bắn một phát sau ót đối phương hơn. Harry bị tôi dọa sợ, theo bản năng nắm chặt tay tôi.
“Giáo sư Snape?” Một quý cô tóc nâu trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, nét mặt kia của cô như gặp lại người quen thật lâu chưa gặp lại, dù đối phương không có chút ấn tượng với cô, “Harry, thầy thật sự hoàn toàn không có ký ức về thế giới phù thủy sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]