Dung Lạc Vân la lên: “Là lão Tứ, lão Tứ tới rồi!”
Y ngước lên nhìn chàng thiếu niên trên lưng ngựa, mấy tháng không gặp, thấy cậu đã cao lớn hơn rồi, vóc dáng cũng cường tráng hơn nhiều. Hoắc Lâm Phong vẫn đang ôm y, cũng ngạc nhiên và mừng rỡ, hô gọi mấy tiếng, giống như đang gọi đệ đệ ruột trong nhà.
Điêu Ngọc Lương nhìn thấy bọn họ liền tăng tốc, vó ngựa tung cao đá bay đám kiêu vệ xung quanh, khi cách bảy, tám bước cậu nhảy khỏi lưng ngựa vội vàng chạy ào tới.
Dung Lạc Vân dang tay ra, nhóc con đâm sầm vào trong lồng ngực y, nếu không phải có Hoắc Lâm Phong đỡ y thì nói không chừng đã ngã ngửa rồi. “Lão Tứ, để Nhị ca xem nào!” Y nói, “Khí thế này thật giống tướng quân thiếu niên đấy.”
Điêu Ngọc Lương lén liếc Hoắc Lâm Phong một cái, trước mặt một đại tướng quân cậu thấy hơi xấu hổ, cậu ôm eo Dung Lạc Vân, nói: “Nhị ca, huynh một đi không trở về, làm đệ nhớ huynh muốn chết, đệ tưởng là huynh không quan tâm đến đệ nữa.”
Dung Lạc Vân cười nói: “Đệ còn cần ta quan tâm nữa à?” Y bĩu môi về phía binh mã sau lưng, vẫn chưa hết kinh ngạc, “Dẫn tất cả đệ tử trong cung vượt ngàn dặm đường, đệ thật sự đã đảm đương một mình được rồi đó.”
Điêu Ngọc Lương đắc ý, vươn tay kéo Hoắc Lâm Phong, nói: “Hoắc đại ca, huynh xem kĩ người đệ dẫn đến đi.”
Mới nãy Hoắc Lâm Phong đã thấy kỳ lạ, khi đánh trận ở Tái Bắc, Tây Càn Lĩnh cũng bị kẻ xấu quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818315/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.