Trong một quán ăn gần chợ, người xếp hàng dài chưa đến giữa trưa mà đã thay khách liên tục. Trong phòng riêng trên lầu hai, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân ngồi đối diện nhau, ở giữa là một nồi đang sôi ùng ục, trong nồi hầm thịt dê thơm phức. 
Dung Lạc Vân gắp một miếng, mới nhét vào miệng đã nóng đến môi run lẩy bẩy, Hoắc Lâm Phong ngước mắt lên nhìn, đầu tiên là nhịn cười, sau đó hớn hở, nói: “Duệ Vương phủ ngày ngày ăn sơn hào hải vị, sao cứ như một nhóc ăn mày chết đói thế?” 
Nuốt miếng thịt dê kia xuống, Dung Lạc Vân nói: “Có lẽ là năm đó khi ta làm ăn mày nên bây giờ để lại di chứng.” Ý y chỉ là khi mới tới Tây Càn Lĩnh, chia xa tỷ tỷ, một thân một mình ăn mày trên phố. 
Dung Lạc Vân liếc ra ngoài cửa sổ, cửa đóng chặt, không chừa ra khe hở nào, tiểu nhị đã dặn dò kĩ, cửa phải đóng thật kín, tránh dây vào rắc rối. Y hỏi: “Có thể dây vào rắc rối gì chứ?” 
Hoắc Lâm Phong nói: “Tiên đế băng hà không lâu, bá tánh ai dám nô đùa cười nói, nhưng bây giờ gần cuối năm rồi, là dịp vui vẻ nhất trong cả năm.” Cho nên, “Chỉ có thể đóng kín cửa, len lén vui mừng.” 
Dung Lạc Vân hừ một tiếng: “Nhà họ Mạnh này mặt dày thật, chết thì cũng chết rồi, còn muốn dân chúng tưởng nhớ mấy tháng luôn à.” 
Y chợt nhớ đến cảnh tưởng sau khi Hoắc Chiêu chết, thi thể đem về thành Tái Bắc, khi đó hỗn loạn như thế nhưng bà con vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818308/quyen-2-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.