Quả hồ đào bị bóp vụn, không thể ăn được nữa rồi.Hoắc Chiêu đột nhiên thả tay ra, mặc cho vụn hồ đào trong tay lào rào rơi xuống bàn đá, xuống mặt đất, sau khi rơi hết ông nắm tay lại, mới phát hiện trong lòng bàn tay vẫn còn dính rất nhiều. 
Trên thế gian này không có chuyện gì là “hết sạch sành sanh”, từ bắc chí nam kiểu gì cũng sẽ để lại vết tích, hoa nở hoa tàn không che giấu được một sợi hương còn sót lại, có câu “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm”. 
Hoắc Chiêu cướp đi tính mạng phu thê Đường Trinh, chuyện năm đó liên quan đến mưu nghịch, chưa bị lộ ra, thứ ông nhận được là mật chỉ do chính tay Hoàng thượng viết. Sau đó dù đã biết được chân tướng hay hổ thẹn nhiều năm, ông đều chưa từng xem như không có chuyện gì xảy ra. 
Người là do ông giết, là sự thật không thể nào chối cãi được. 
“Cậu…” Hoắc Chiêu bàng hoàng hồi lâu, nhìn Dung Lạc Vân vừa kinh ngạc vừa chuyên chú, họ Đường, đơn tự Hành… Ông phải hỏi thật rõ ràng, mở miệng lên tiếng nhưng lại chẳng thể nặn ra được nửa chữ. 
Dung Lạc Vân cũng nhìn Hoắc Chiêu chăm chú, khi đường nhìn va chạm nhau, biểu cảm, ánh mắt ngạc nhiên, cùng với vẻ ngập ngừng không nói nên lời của đối phương, y đều thu hết vào tầm mắt. Y cảm thấy, Hoắc Chiêu và Trần Nhược Ngâm rất khác nhau, lão tặc họ Trần kia híp híp mắt là vẻ gian ác, ngang ngược, tàn độc lộ ra, khiến nỗi căm hận của y dâng trào, hận không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818284/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.