Hiếm khi không đốt trầm hương, trong phòng nhẹ nhàng khoan khoái, những thứ bên ngoài đều đã được dọn dẹp. Trước cửa sổ, một chiếc tay nải đặt trên sạp, đang mở toang, bên trong gói hai bộ xiêm y.
Dung Lạc Vân ngồi xổm trước tủ thấp, đang tìm hai bình rượu thuốc, một bình bỏ vào trong tay nải. Y ngồi bên sạp kiểm kê đồ đạc, vành tai khẽ nhúc nhích, mắt không thèm nhấc đã nói: “Thập thập thò thò làm gì, ra đây đi.”
Vừa dứt lời, Lục Chuẩn từ bên ngoài cửa sổ thò đầu vào, vịn song cửa nhảy phóc vào phòng. Cậu ngồi xuống bên cạnh Dung Lạc Vân, vươn tay ra cướp tay nải của người ta, vô cùng đê tiện: “Nhị ca, tại sao lại đột nhiên muốn tới Trường An?”
Dung Lạc Vân nói: “Rảnh rỗi nhàm chán, đi cho khuây khỏa.”
Lục Chuẩn đâu có tin: “Đệ cũng muốn đi cho khuây khỏa, đệ đi cùng với nha?”
Dung Lạc Vân thụi khuỷu tay đẩy Lục Chuẩn ra, không thèm để ý, móc cây sáo xương chim ưng ra nghịch. Bịt lỗ âm, y nhẹ nhàng thổi một tiếng, rất ngắn ngủi, nếu Hoắc Lâm Phong nghe được chắc chắn sẽ chế nhạo mình cho coi.
Trong lúc này, tên nhóc phiền phức dính người đang nằm trên sàn, ôm lấy chân y y như một con chó ăn vạ. “Nhị ca, Nhị ca tốt của đệ ơi.” Lục Chuẩn bắt đầu nhõng nhẽo, vô cùng đáng ghét, “Huynh dẫn đệ đi cùng đi, đệ trả lộ phí còn chưa được sao?”
Rút chân ra, Dung Lạc Vân nghiêng người nằm lên sạp: “Đừng gây thêm phiền phức nữa.” Y nhắm mắt suy nghĩ, đi đường quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818274/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.