Tên thám tử chết tức tưởi, cái đầu chẳng còn ra hình ra dáng mà lõm sâu vào một lỗ, xương đầu vỡ thành mấy mảnh, máu liên tục tuôn ra xối xả. Dung Lạc Vân ngồi xổm trước cái xác còn âm ấm, y chà xát tay sạch sẽ sau đó cẩn thận lần mò.
Xiêm y đầu thu cũng khá mỏng nhẹ, nhưng đai lưng thì dày nặng bất thường, buộc tận hai lớp. Y lần theo đường mép túm một phát gỡ ra, bên trong kẹp một bao bột thuốc, sử dụng vào thời điểm mấu chốt cần phải chết, còn có một cái lệnh bài cỡ bằng miếng bánh đậu xanh.
Dung Lạc Vân cất lệnh bài, đứng dậy, y đấu đá, trút giận, hành hung, chuyện gì cũng làm hết rồi, bây giờ mới cởi khăn bịt mắt ra. Chẳng có gì khác biệt, giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón đâu, giống như đang mở một con mắt mù vậy.
Ở đây nồng nặc mùi máu tanh, không lâu sau sẽ thu hút thú rừng kéo tới, không nên ở lại lâu.
Y dắt ngựa đi, ở trong rừng sâu không nhìn thấy sao Bắc Đẩu, không thể phân biệt phương hướng. Đi lòng vòng một hồi, khi giọt nước cuối cùng trong túi đã cạn, y nhìn thấy xa xa loáng thoáng có ánh nến.
Dung Lạc Vân đi theo nguồn sáng đó, định xin tá túc một đêm.
Càng ngày càng gần, dường như đã tới chân núi, chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên thắp sáng cái cổng lớn đang đóng kín. Y bước tới gần, dừng trước thềm đá ngoài cổng, cuối cùng cũng nhìn rõ nơi này.
Đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi đến ngôi miếu cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818272/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.