Chiếc ô “Hoàng anh bão nguyệt” che lại cảnh kiều diễm bên dưới, Hoắc Lâm Phong nhấc cánh tay ôm lấy Dung Lạc Vân, áo bào khẽ đung đưa, giống như một khắc sau sẽ trượt khỏi đầu vai. Dung Lạc Vân cũng rất ngoan, để yên cho hắn ôm, trong vẻ ngoan ngoãn còn ẩn chứa chút ủ rũ, giống như bị người ta phế hết võ công vậy.
Viền ô ngày càng thấp, song mây trên đỉnh kề sát vào ngọc quan, cảm giác hơi bí bách. Che ô như thế, hiển nhiên Hoắc Lâm Phong chẳng có tâm tư tốt lành gì, còn dùng má dán bên cán ô, tỏ vẻ cầu hòa.
Đáng tiếc, cảm xúc của Dung Lạc Vân bị cây sáo kia gây nhiễu, lưỡng lự mãi cũng chẳng có phản ứng gì.
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này ghé tới gần, rồi lại gần hơn nữa, định trộm một cái thơm. Nhưng hắn không chạm môi mà hơi cúi đầu xuống, ấn lên hõm vai Dung Lạc Vân.
Hàng lông mày đang nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra, đôi mắt bên dưới nhắm chặt, lông mi cũng run run theo. Dung Lạc Vân hoảng hốt, nhấc bàn tay cầm cây sáo lên, chọc vào ngực Hoắc Lâm Phong.
Hoắc Lâm Phong phối hợp rên lên: “Ui.”
Dường như chọc thôi không đủ, Dung Lạc Vân còn dùng sức khoan vào.
Hoắc Lâm Phong nói: “Lại định mưu sát phu quân đấy.”
Cuộc đối thoại đã thoải mái hơn rồi, Dung Lạc Vân thả tay xuống, bỗng nhiên thẳng thắn: “Ta với tỷ tỷ cãi nhau rồi.” Y đẩy cánh tay đang cầm ô của Hoắc Lâm Phong lên cao, nương theo ánh đèn trong hành lang mà quan sát đối phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818269/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.