Dung Lạc Vân nghe thế liền phì cười, khẽ mắng một câu “Không biết xấu hổ”.
Hoắc Lâm Phong chẳng những không đáp trả, mà còn phối hợp theo gật gù. Hắn nhìn Dung Lạc Vân vì cười mà cong cong đôi mắt, còn có đôi môi nhếch thành hình cung, nói: “Từ khi ta vào quân doanh tới nay, cuối cùng em cũng cười rồi.”
Hắn vừa nói xong, nụ cười của Dung Lạc Vân lập tức tắt lịm, đuôi mắt cũng không cong lên nữa, môi cũng mím chặt, đi vuốt lông ngựa để chuyển dời sự chú ý. Vừa mới tắm xong nên bộ lông còn ươn ướt, y dùng ngón trỏ vẽ lung tung trên lựng ngựa.
Hoắc Lâm Phong nhìn chăm chú “nhất chỉ thiền” (*) e dè kia, trong đầu quanh quẩn quang cảnh buổi sáng hôm nay. Xiêm y mở toang, vết thương trên vai được thay băng mới, bên cạnh còn đặt lọ thuốc cao quên cất. Cao thuốc đen sì, đắng nghét, mang theo mùi hương thanh mát giảm đau của đan bì.
(*) nhất chỉ thiền: là những kiểu hít đất, chồng cây chuối chỉ dùng một ngón tay
Hắn ngồi dậy mặc áo, cúi đầu xuống lại nhìn thấy vệt cao thuốc đã khô trên bụng, lớn bằng ngón tay, dấu vết kéo dài lên trên, dường như là được đầu ngón tay vuốt ve. Lúc đó còn không hiểu vì sao, bây giờ nhìn người kia vuốt lông ngựa hắn mới mơ hồ đoán ra.
Hoắc Lâm Phong thăm dò thẳng thừng: “Tối qua bôi thuốc xong, em đã sờ ta đúng không?”
Dung Lạc Vân thầm kinh ngạc, làm sao mà bị phát hiện được? Rõ ràng động tác của mình rất nhẹ nhàng mà, là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818244/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.