Hai sư đồ ôm ấp thắm thiết một lúc, sáu năm không gặp, sư phụ đã già đi nhiều, tiểu đồ thì đã thành người lớn rồi. Dung Lạc Vân vô cùng tình cảm, kéo tay Đoạn Trầm Bích như con nhỏ quấn quýt lấy cha, giọng nói cũng run rẩy.
Đoạn Trầm Bích xoa đầu y: “Đồ đệ của ta thật là uy phong, dẫn dắt bao nhiêu là đệ tử.”
Dung Lạc Vân nói: “Sư phụ đừng cười con.” Y kéo Đoạn Trầm Bích vào trong, khoảng cách vài trăm bước không nói hết được những chuyện vụn vặt sáu năm nay, vì thế y chỉ nói vài chuyện mình thích, “Sư phụ, con nhớ người lắm, lúc người bế quan có nhớ con không?”
Lời này không thể nói to, Đoạn Trầm Bích khẽ thủ thỉ: “Đương nhiên là nhớ, con đừng có làm nũng.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy người nhớ con nhiều hơn, hay nhớ Đại ca nhiều hơn?”
Đoạn Trầm Bích hừ lạnh: “Chúng ta đếm ngược từ năm xuống, nếu nó vẫn không tới đón ta, thì chúng ta sẽ đuổi nó ra khỏi sư môn.” Nói xong giơ tay lên, bàn tay kia vô cùng to lớn, gân cốt lồi lên, làn da thô ráp không nhìn thấy vân tay.
Dung Lạc Vân mừng rỡ: “Vậy không phải con sẽ trở thành đệ tử độc môn rồi sao?”
Khi đếm đến “ba”, Đoạn Hoài Khác khoan thai bước tới, gương mặt trước giờ đều bình tĩnh lúc này cũng không che giấu nổi sự kích động.
“Phụ thân.” Chưa đi tới trước mắt đã trịnh trọng gọi, vạt bào đung đưa, sau khi dừng lại hành lễ rồi gọi một tiếng “Cha, nhi tử tới muộn”.
“Đứng dậy đi.” Đoạn Trầm Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818237/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.