🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi Mệnh Chưởng quả đúng là hiểm ác, dấu tay để lại cũng khiến cho người ta khiếp đảm.

Đỏ thẫm gần như tím, sưng phồng lên, ở giữa vằn vện tơ máu, hằn lên làn da trắng bóc của Dung Lạc Vân trông vô cùng gai mắt. Bàn tay Hoắc Lâm Phong đè lên dấu tay kia, từng luồng nhiệt và năng lượng được truyền vào trong cơ thể, chiến đấu cùng những cơn đau nhức trong thân thể y.

Dung Lạc Vân ngồi xếp bằng, ngửa ra sau loạng choạng như sắp ngã, đuôi tóc gãi lên mu bàn tay của người ta.

Vì để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, nên cố ép bản thân nghĩ đến những chuyện khác.

Nếu Hoắc Lâm Phong không đến tìm mình, thì bây giờ mình rơi vào tình trạng như thế nào đây? Nếu như tốt, bị khoét mắt rồi bỏ trốn mất dạng, nếu như xấu, thì thật sự sẽ như lời Trần Miên nói, chết không có chỗ chôn.

Y lại nghĩ, Hoắc Lâm Phong vốn đang nghỉ ngơi, sao lại chạy đến cứu y? Hình như lúc nãy leo núi có nhắc tới, Hoắc Lâm Phong ở Triều Mộ Lâu nghe tỷ tỷ nói. Nghĩ như thế, y xoay mặt sang khẽ hỏi: “Huynh đến Triều Mộ Lâu tìm tâm can bảo bối của huynh sao?”

Hoắc Lâm Phong đang hết sức chú tâm, đột nhiên khựng lại. “Hả, à phải…” Hắn nhọc lòng nghĩ, tâm can kia tên gì ấy nhỉ, nghĩ mãi chưa ra kết quả đành phải nói dối, “Đã lâu không gặp tâm can của tôi, không khỏi tương tư.”

Dung Lạc Vân nghe thấy thầm nhủ, tặng quạt lụa, tâm sự tình tứ, mình đã phá hỏng ngày thơ ý

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818224/quyen-1-chuong-22.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.