Đường phố đông đúc, chạy không nhanh được, Hoắc Lâm Phong chốc lát đã đuổi kịp.
Hắn bắt tên cướp lại, nhìn kĩ thì thấy là một thiếu niên chừng mười mấy tuổi. Rõ ràng đương ở độ tuổi hào hoa phong nhã, vậy mà tên cướp này lại có hốc mắt lõm vào rất sâu, mặt vàng như sáp ong, cả người gầy xọm như một cọng râu khô mất nước.
Hoắc Lâm Phong đoạt lại túi tiền, thả tay ra, cậu chàng kia lại không chạy trốn, ngược lại không còn đủ sức mà ngã rạp xuống đất. Bên cạnh có một ngõ nhỏ, lúc này có một ông lão từ trong ngõ hớt hải chạy ra.
Hóa ra là hai ông cháu, người ông kia cũng vàng vọt gầy yếu, như có bệnh trong người, chưa đến trước mặt Hoắc Lâm Phong đã lảo đảo ngã xuống. Cậu thiếu niên thấy thế, cố sức bò đến bên cạnh ông lão, ôm lấy ông gào khóc.
Người qua đường dừng lại, nhìn cảnh tượng thê thảm này rồi bàn luận rôm rả, người nào mềm lòng còn rơi nước mắt. Hoắc Lâm Phong không nói gì, tình hình như thế này, hắn không giống như người vừa mất cắp, mà ngược lại trông giống ác bá hơn.
Hắn tiến lên phía trước một bước: “Tôi hỏi cậu, tại sao lại đi cướp ví tiền của người ta?”
Cậu thiếu niên sợ sệt nói: “Tổ phụ tôi sắp chết đói rồi, tôi muốn mua đồ ăn cho ông.”
Lí do này nghe có vẻ hoang đường, nhưng Hoắc Lâm Phong lại cúi người xuống, nhìn nhìn ông lão ở cự ly gần. Hắn từng dồn quân địch đến đường cùng, cả người và ngựa đều chết đói, tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818220/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.