Có lẽ túi nước trong lòng quá ấm, trong cái đêm giá rét này, Dung Lạc Vân toát mồ hôi hết nửa người. Y mở trừng hai mắt, mím chặt môi, trong màn đêm mặt khẽ đỏ tim khẽ loạn, bàn tay được đối phương nắm chặt, vòng giam kiên cố như thế khiến y không khống chế được mà bồi hồi.
Y cuộn cuộn ngón trỏ lại, muốn giãy ra, nhưng ngón tay cứ gãi gãi vào lòng bàn tay người ta, từ giãy dụa biến thành nghịch ngợm. Y mấp máy môi khẽ gọi một tiếng “Đỗ Trọng”, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào, lặng yên, giằng co, hai lòng bàn tay dán sát vào nhau trở nên nóng ấm, ẩm ướt.
Dung Lạc Vân thử rút tay về, lại bị bàn tay to đó kẹp chặt lại không chừa chút khe hở nào. Y lên tiếng: “Đỗ Trọng, buông ra.”
Hoắc Lâm Phong đã nhắm mắt lại rồi, không đáp lời cũng không để ý. Hắn vốn đang nằm yên ổn, không trêu ai chọc ai, là người họ Dung kia duỗi tay ra chạm vào hắn trước. Chạm thôi còn chưa đủ, từ tĩnh mạch, chỉ tay, đến năm ngón tay, chỗ nào cũng vuốt hết trơn rồi, xem tướng tay cũng không tỉ mỉ như thế.
Vậy hắn phối hợp nắm lại, có gì sai đâu? Huống hồ, túi nước là hắn nhét cho y, xiêm y làm chăn cũng là của hắn, hắn nắm lấy bàn tay chủ động vươn ra trước, làm ấm một chút, có gì quá đáng đâu?
Lúc Dung Lạc Vân hỏi: “Đỗ Trọng, ngươi ngủ rồi sao?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Đợi tôi ngủ rồi sẽ tự buông tay ra.”
Dung Lạc Vân thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/153669/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.