Các hộ trong thành Trường An đều đã đóng cửa, chỉ có phu canh đi tuần trong các ngõ hẻm vắng lặng, thỉnh thoảng gõ mõ trúc một tiếng.
Một chiếc xe ngựa bọc gấm trắng chạy ngang, tới trước Thẩm phủ thì dừng lại. Quản gia hộ môn khiêng ghế ra đón, mã phu xách đèn vén rèm, dìu Thẩm Vấn Đạo đi ra.
Giẫm lên ghế bước khỏi xe, Thẩm Vấn Đạo cởi mão, mệt mỏi bóp bóp mi tâm. Đi chậm trên hành lang tiến vào phủ, con trai độc đinh của ông, Thẩm Châu, đang đợi trong sảnh, còn chuẩn bị một bát mì nóng.
“Cha, mệt lắm phải không.” Thẩm Châu đứng dậy, ngoại trừ cao hơn ông một chút thì tướng mạo vô cùng giống Thẩm Vấn Đạo.
Thẩm Vấn Đạo cầm bát húp một ngụm canh, đợi dạ dày ấm lên mới từ từ thở ra một hơi. Ông nói: “Thánh chỉ đã định, Hoắc Lâm Phong được phái đến Tây Càn Lĩnh, chắc sẽ có động thái nhanh thôi.”
Ánh mắt Thẩm Châu trĩu nặng, phát biểu ý kiến cũng vô dụng nên dứt khoát làm thinh. Thẩm Vấn Đạo lại nói: “Ta có tranh cãi giúp cậu ta vài câu, chọc giận Trần Nhược Ngâm.” Ngụ ý là, Trần Nhược Ngâm đại diện cho hoàng thượng, vậy phỏng chừng hoàng thượng cũng không vui vẻ gì.
Thẩm Châu kinh ngạc: “Cha, tại sao phải làm vậy?”
Thẩm Vấn Đạo nói: “Người lấy mệnh để hộ quốc, không nên lưu lạc như thế, hoặc là vì ta tiếc nuối nhân tài, không nỡ nhìn đứa trẻ đó mất đi ý chí.”
Thẩm Châu vẫn còn kinh ngạc không thôi, đi tới trước mặt Thẩm Vấn Đạo, ngồi xổm xuống: “Cha, nhưng Định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/153657/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.