Tần Nguyên ngồi ghế dựa trước quầy hàng, ôm cánh tay, lười nhác dựa vào ghế.
“Tự khi ông có được khối bạch ngọc này trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là cháu trai ông ở trường học xảy ra chuyện ngã gãy chân, hiện tại đang nằm ở bệnh viện. Sau đó con dâu ông, ừm, hẳn là vào ba ngày trước trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện không lớn, người cũng không có bị thương nhưng phải bồi thường không ít tiền.”
Lúc Tần Nguyên mở miệng, ông lão đã khó dằn lòng nổi, tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ kinh ngạc, đáy mắt thoáng hiện tinh quang.
Ông nói không nên lời, cũng không biết là tức giận hay là thẹn quá hóa giận.
Tần Nguyên dừng lại, ông lão nghẹn đỏ mặt.
Sau một lúc lâu, ông giận dữ chỉ vào Tần Nguyên: “Nói lung tung! Nói bậy nói bạ!”
“Kế tiếp là con trai ông, nếu không phải bị đứt tay lúc nấu cơm thì cũng chính là bị té ngã, công việc thì liên tục phạm sai lầm, qua mấy ngày nữa sẽ bị công ty sa thải.”
Toàn thân Tần Nguyên lộ ra vẻ tự tin, tư thái hờ hững từ trên cao nhìn xuống: “Có phải nói bậy hay không, trong lòng ông rõ ràng.”
Ông lão họ Tống, danh xưng Tống Bán Tiên, ở cầu vượt này bày bán nhiều năm.
Bản thân ông cũng là có chút bản lĩnh, đối với một thứ gì đó rất tin phục.
Theo như lời của Tần Nguyên đều là chuyện đã xảy ra ở nhà ông.
Đầu tiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-gia-phu-nhan-lai-mo-sap-boi-roi/2423542/chuong-8.html