Chương trước
Chương sau
Là một tin nhắn đến từ Hàn Nhàn.

Vẻ mặt dịu dàng của Tần Nguyễn nhanh chóng giảm xuống không độ, trong mắt cô tràn ra ánh nhìn lạnh như băng.

Ngón tay đầy vết sẹo cũ nhẹ nhàng chạm vào màn hình, mở tin nhắn ra.

[Nguyễn Nguyễn, dì đã làm món mà con thích nhất, tối nay về nhà ăn cơm nhé.]

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, trong mắt cô lộ ra sự mỉa mai và lạnh lùng.

Đã ba ngày trôi qua kể từ cái hôm ở khách sạn Hoàng Đình, chắc chắn Hàn Khả Tâm đã về nói điều gì đó với Hàn Nhàn.

Ấy vậy mà tận ba ngày sau người phụ nữ này mới tìm đến, bà ta đúng là giỏi ẩn nhẫn thật.

Ngón tay Tần Nguyễn khẽ vuốt, một tin nhắn nhanh chóng được soạn thảo.

[Hẹn gặp vào buổi tối.]

Tần Nguyễn muốn xem thử hai mẹ con Hàn Nhàn muốn giở trò gì.

Cho dù là Hồng Môn Yến, cô cũng không sợ.

Tâm trạng đang tốt lại bị quấy rầy, Tần Nguyễn cất sách trên bàn, đứng dậy trả sách rồi rời khỏi thư viện.



Trong phòng khách lớn nguy nga tráng lệ của nhà họ Tần.

Ngồi trước sô pha là một người phụ nữ trung niên trang điểm nhẹ nhàng, khí chất cao quý, bà ta liếc nhìn tin nhắn trả lời trên điện thoại, khóe môi cong lên vẻ hài lòng.

“Sao rồi hả mẹ? Con khốn kia có đồng ý về không?”

Hàn Khả Tâm ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên, cô ta nghiến răng hỏi.

Người phụ nữ trung niên tên Hàn Nhàn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, bà ta trừng mắt nhìn con gái, trên mặt tỏ vẻ không hài lòng.

“Tuy rằng cha và anh cả của con không ở nhà, nhưng vẫn còn Tần Muội, nó là anh hai của Tần Nguyễn, nếu để nó nghe được câu này thì sẽ lột da con đó, về sau nhớ chú ý một chút.”

“Chẳng phải anh ta không có nhà ư.” Hàn Khả Tâm bĩu môi.

Tần Muội, người con trai thứ hai của nhà họ Tần và cũng là anh em sinh đôi với Tần Nguyễn.

Anh ta là một kẻ lưu manh côn đồ, tính khí bá đạo, là một tên rất phiền phức.

Mà đối với những chuyện có liên quan đến Tần Nguyễn, hai anh em nhà họ Tần thật sự là những kẻ cuồng bảo vệ em gái, trong đó Tần Muội là kinh khủng nhất, anh ta giống như một con chó điên vậy.

Hàn Khả Tâm hỏi: “Mẹ, Tần Nguyễn nói gì thế, nó có về không?”

Hàn Nhàn nói đầy ẩn ý: “Đêm nay Tần Nguyễn sẽ quay về, nếu nó thật sự biết điều gì đó, mẹ không ngại tăng thêm tốc độ để hủy diệt nó đâu. Còn nếu là cáo mượn oai hùm, vậy mẹ sẽ cho nó biết cái gì là trời cao đất rộng, và biết có những việc không thể làm được.”

Hàn Khả Tâm vòng tay ôm cánh tay bà ta rồi nũng nịu phàn nàn: “Mẹ, con không muốn nhìn thấy nó trong cái nhà này, con luôn cảm thấy con bé đó là một quả bom hẹn giờ.”

Hàn Nhàn giơ tay vuốt tóc con gái, bà ta hạ thấp giọng đến mức khó mà nghe được: “Ngoan, cố nhịn đi, nhà họ Tần không có chỗ cho nó đâu.”

“Nhưng cha, anh cả, Tần Muội đều bảo vệ nó, Tần Nguyễn còn có 20% cổ phần của Tập đoàn Tần thị đấy!”

Đây mới là điều mà Hàn Khả Tâm lo lắng nhất.

Tần Nguyễn được cha và các anh bảo vệ, nó lại còn được nhiều cổ phần của Tập đoàn Tần thị như vậy.

Muốn tiêu diệt nó không hề dễ.

Hàn Nhàn cười lạnh: “Con yêu, con phải biết có một số việc không thể nhìn bề ngoài, cha và anh cả của con che chở Tần Nguyễn như vậy, nhưng con có thấy nó cảm kích không? Cho dù Tần Muội bảo vệ nó ra mặt, nhưng với tính cách của Tần Nguyễn, cả hai cũng đâu hợp nhau.”

Hàn Khả Tâm còn muốn nói gì đó nhưng Hàn Nhàn đã lên tiếng ngăn chặn.

“Chuyện tiếp theo không cần con quan tâm, cứ giao cho mẹ là được.”

Hàn Khả Tâm không cam tâm, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi.”

Trong mắt Hàn Khả Tâm, mẹ của cô ta mới là người lợi hại nhất trong cái nhà này.

Nếu không, bà ta cũng không thể lừa ba cha con nhà họ Tần cùng với Tần Nguyễn xoay vòng vòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.