Lát sau, cô đặt nó lên bàn.
“Xong.”
Giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt.
Dứt lời, cô quay người rời đi.
“Khoan đã cô gì ơi!”
Ông già họ Tống cầm mặt dây chuyền lên, bước nhanh đuổi theo.
Tần Nguyễn quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, như là đang hỏi ông ta còn có việc gì nữa.
Ông già họ Tống ôm quyền, giọng gấp gáp: “Tôi họ Tống, bày quầy hàng ở chỗ cầu vượt này đã nhiều năm, mọi người thường gọi tôi là Tống bán tiên, không biết cô có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”
Hiện giờ ông ta còn chưa biết rõ năng lực thực sự của Tần Nguyễn, nhưng cảnh tượng đối phương ra tay vừa rồi đã in sâu vào lòng ông ta.
Nhiều năm như vậy, không phải ông ta chưa từng gặp cao nhân, nhưng ông ta chưa từng thấy người có thể nhìn thấy sát bằng mắt thường.
Ông già họ Tống có trực giác phải bắt được cơ hội này, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quanh cây cầu vượt, không biết nhớ tới cái gì mà vẻ mặt cô hơi giãn ra.
Cô mỉm cười đọc số điện thoại di động của mình, sau đó nói bằng giọng khẳng định: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
...
Thủ đô, Học viện Thịnh Thế.
Trường đại học vào sáng sớm đầu tháng sáu vẫn như thường ngày.
Các sinh viên đi theo nhóm nhỏ, đi bộ tản bước trong sân trường, bọn họ có thể đến lớp học buổi sáng, hoặc cũng có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-gia-phu-nhan-lai-di-xem-boi-roi/3478017/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.