Từ dưới chân núi, có mấy người đàn ông mặc đồ đen trông rất uy nghiêm đang đi lên, bọn họ đi theo sau một người đàn ông mặc bộ vest màu xám, tay cầm chiếc ô đen, bước đi chậm rãi trên con đường lát đá xanh.
Người đàn ông mặc vest có khuôn mặt khá đẹp trai, mọi cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ từ tốn quý phái.
Cơn mưa rơi xuống chiếc ô phát ra những âm thanh tí tách rất nhỏ.
Cuối cùng đoàn người dừng bước trước hai ngôi mộ.
Người đàn ông quý phái khẽ nhấc chiếc ô đen trong tay lên, để lộ ra gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng.
Anh ta chính là Hoắc Tam gia có tiếng sát phạt quả quyết, tính cách thất thường, cháu trai của nhà họ Hoắc ở thủ đô.
“Tam gia…”
Vệ sĩ phía sau cung kính đưa tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu một bó hoa bách hợp và một bó hướng dương khô ráo.
Bàn tay thon dài từ tốn đưa ra nhận lấy hai bó hoa. Anh bước lên trước hai bước, hơi ngồi xổm xuống và đặt bó hoa hướng dương trước ngôi mộ nhỏ hơn, trên bia mộ có khắc cái tên Hoắc Diêu.
Diêu có nghĩa là xa, xa vời không thể chạm tới, đây là đứa con chưa ra đời, vô duyên với anh.
Hoắc Vân Tiêu ngồi im bất động, trong đôi mắt thâm thúy u ám hiện lên một chút bi ai.
Thật lâu sau anh mới đứng dậy và bước tới ngôi mộ có khắc cái tên Tần Nguyễn ở bên cạnh.
Bó hoa bách hợp ngụ ý thuần khiết, tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-gia-phu-nhan-lai-di-xem-boi-roi/3478008/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.