Dương A Mị đã học thuộc tư liệu nói về 3 người họ hơn nữa lại là Tống Vân chỉ dẫn nên trong thời gian ngắn cô có thể hiểu rõ tất cả.
Dương A Mị đang suy nghĩ xem cách nào nhanh nhất để đến được căn phòng đó lần 2, đang suy nghĩ thì có tiếng xe của bọn họ về trong đầu cô chợt ghĩ ra 1 cách hay.
Dương A Mị trèo ngay lên giường trùm kính chăn lại, bọn họ về không thấy cô chạy ngay lên phòng.
- Du nhi sao em trùm mềnh kính đầu vậy.
- Đừng đụng vào
Hoàng Bảo vừa chạm tay kéo mềnh thì Hoắc Du gắt lên và bên trong mềnh phát ra tiếng khóc thút thít.
- Em sao vậy Du nhi
Hắc Nghiêm Trạch giật mạnh chiếc mềnh ra đúng thật là Hoắc Du đang khóc.
- Du nhi sao lại khóc xảy ra chuyện gì
- Huhu các anh không thương Du nhi nữa.
Bạch Long lao nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Du, an ủi.
- Sao lại không thương anh đương nhiên thương em nhất.
- Các anh nói dối suốt ngày bỏ mặt em
- Đâu có chứ công việc lúc này hơi nhiều chỉ bận vài ngày thôi.
- Em không tin có phải các anh đã có cô gái khác bên ngoài đúng không?
- Yên tâm bọn anh chỉ có mỗi mình Du nhi thôi.
- Thật không
- Thật
- Nhưng các anh bận như vậy em không có ai chơi sẽ rất chán hay em đến công ti phụ các anh được không.
- Không cần em cứ ở nhà thấy buồn thì đi mua sắm.
- Không muốn, muốn đến công ti muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-du/436807/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.