Hoắc Du chậm rãi mở mắt ngay sau đó chính là 1 giọt nước mắt theo đó lăn trên mặt cô.
"Phong anh thật sự chết rồi sau anh mới nói yêu em mà, anh nói luôn ở bên em mà, anh còn bảo em k rời xa anh, em k rời xa anh nhưng sao anh lại rời bỏ em."
Cô từ nhỏ k thích khóc cô ghét sự yếu đuối nhưng bây giờ cô cũng vậy mà sao nước mắt vẫn cứ rơi.
- Em tỉnh rồi sao?
Giọng nói phát ra Hoắc Du nhìn về phía phát ra ánh mắt cô lại nỗi lên lữa hận là bọn họ hại chết Phong đều là bọn họ.
Cô không quan tâm lời nói của Bạch Long chân bước xuống giường từ lúc tỉnh cô đã biết căn phòng này k phải của cô nó k có mùi hương đó.
Hoắc Du k nói gì rời đi cô còn chưa tìm được thi thể của Phong k thể để anh ấy bị lạnh.
- Em đi đâu vậy
Hoàng Bảo nắm lấy tay cô theo bản năng người học võ cô lập tức tránh xa hắn ra nhưng cô liên tục đá vào người hắn mà hắn như đá vậy k nhúc nhíc cũng k buôn tay.
- Buôn tay tôi ra
Hoắc Du giật tay mình nhưng hắn xiết càng chặt như là bóp nát nó vậy.
- Hoàng Bảo mau buôn tôi ra
- Em muốn đi đâu
- Đi đâu? Các người có thể quản sao
Cô k cần phải hiền dịu với loại người này bọn họ là hung thủ đã hại chết Phong cô nhất định đòi lại công bằng, mặc kệ bọn họ là ai đi nữa thì phải nhận cái giá đắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-du/436791/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.