Nàng di di răng trên cánh tay tầm năm giây thì bỏ ra, liếm liếm khóe môi còn dính chút máu. Cũng xem là có vị ngọt ngọt lợ lợ...giống máu thật. Nàng không ngờ Thiên Tiên Địa Mẫu có thể làm ra thứ này. À mà khoan, nàng chẹp chẹp miệng liền thấy không đúng, máu này có vị ngọt nhưng không tanh, trái lại còn rất thơm, hơn nữa trong máu còn có linh khí, là máu của thần tiên. Năm xưa là tam ca Bạch Trạch của nàng bắt nàng học mấy loại này, nói là để sau này còn biết phân biệt, xem là chưa bệnh. Nói ra thì cũng không phải vô ích. Nhưng máu của thần tiên, thế cánh tay này không phải là giả ư.
Nàng bỏ tay phải đang che miệng xuống phủi phủi vào váy, chợt nhớ ra khi nãy nghe có người gọi tên mình, nàng hừ một tiếng lấy giọng nói
"Là ai gọi tên ta? Cũng xem như gan ngươi lớn, lại dám ở đây mà gọi cả tên cả họ của bổn đại gi... à bổn đại tiểu thư ta đi."
Ban nãy nàng định là nói "bổn đại gia" nhưng nhớ lại những lời Thanh Phong nói, dưới phàm gian tuyệt đối không được tự xưng "Bổn Tôn, Bổn Thượng Thần" phải tự xưng là "tiểu thư", không được xưng là "công tử" hay "đại gia" vì thân mang nữ phục không thể tùy tiện nói lung tung, khéo còn gặp sơn tặc thổ phỉ.
Nhưng Bạch Băng nàng đường đường là Tam Thần, gọi tiểu thư có phải hơi sơ sài rồi không. Chính vì vậy mà nàng quyết định tự xưng "bổn đại tiểu thư", dù gì nghe cũng xem như kêu kêu.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu/10301/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.