Nam tử nắm chặt mặt nạ trong tay, cả người tựa như mất đi sinh khí mà kéo lê từng bước nặng nề, một chút phong thái oai vệ ngày xưa cũng tiêu tán mất.
Đi đến bên ngoài cửa phòng, y cố làm ra vẻ vui mừng, chân mày nhướng cao, đẩy cửa bước vào, liền ôm lấy thân ảnh kiều mỵ xuất trần. Hoa Doanh Vũ tươi cười rạng rỡ, trách yêu: “Ngươi đi thật là lâu, làm ta chờ đến sốt ruột.”
Ly Uyên vừa múc canh vừa nói: “Tên đầu bếp kia quá vụng về, hắn đi nấu cái món cà mà phu nhân ghét nhất, ta làm sao có thể bắt ngươi chịu ủy khuất ăn chúng, nên đã bắt hắn làm lại toàn bộ.” Thổi cho canh nguội bớt, y nói tiếp: “Từ hôm qua đến giờ, ngươi chưa có ăn cơm, uống trước bát canh cá cho ấm bụng.”
Tình cảnh bây giờ hệt như lúc trước, một người sủng, một người nháo, thật là xứng đôi vừa lứa, không khí xung quanh cũng dần trở nên ấm áp, thoải mái. Cái miệng đỏ hồng xinh xắn mở to ra, lười biếng không thèm nhúc nhích, chờ đợi uy đồ ăn. Hắn biết Ly Uyên hiểu được tâm tư của mình, toàn đút những món hắn thích, vì thế hắn cũng chả buồn động một ngón tay mà kén cá chọn canh.
Ăn hết hai muỗng thì nũng nịu nói:“No rồi.” Bộ dáng thập phần đáng yêu.
Ly Uyên buông chén xuống, nâng cằm hắn lên hôn nhẹ, ôn nhu cười: “ Chỉ mới ăn hai muỗng mà no sao, chỉ ăn hết rau mà bỏ thịt”. Vừa nói vừa khẽ nhéo cái hông của tiểu mỹ nhân.
Hoa Doanh Vũ trừng mắt:“Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-doanh-ca/181096/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.