Ngày xuân, những tia nắng ấm bao phủ nhân gian, cây cối đâm chồi nảy lộc, yến oanh chao liện. Ngoại thành Lôi Châu trải dài một thảm cỏ xanh tươi mơn mởn. Thật là một năm phong cảnh tuyệt đẹp, mưa thuận gió hòa. Hướng về phía ngoại ô ba dặm, tại một quán trà nhỏ, có mấy vị khách nhân đang tán gẫu. Thật tình mà nói,trong nhóm đó có hai người mặc huyền y, bên hông mang trường kiếm, ra vẻ đạo mạo, vừa thấy liền biết ngay là chính đạo võ lâm nhân sĩ, thế nhưng trong miệng lại phun ra toàn những lời hết sức xấu xa, đê tiện. “Lần này nữ nhi của võ lâm minh chủ xuất giá, có thể nói là cực kỳ khoa trương, tân lang Sở Thiên Tầm còn là đại thiếu gia nhà họ Sở (Sở Khanh =))). Tướng mạo tuấn tú lịch sự, phong lưu tiêu sái, nghe đồn trước đây từng có lần truy giết giáo chúng ma giáo, làm cho mọi người hả lòng hả dạ. Hắn ở trong chốn võ lâm cũng lung lạc không ít nhân tâm, minh chủ có người này trong tay như hổ mọc thêm cánh.” “Đúng đấy, ta còn nghe nói tân nương rất xinh đẹp, trên giang hồ có vô số vương tôn công tử đã sớm thầm thương trộm nhớ nàng đến thất hồn lạc phách.” Tên còn lại hắc hắc cười: “Nói đến mị hoặc, người nào có thể so được với giáo chủ ma giáo Hoa Doanh Vũ, tên gọi tựa nữ nhân, nghe nói Hoa Doanh Vũ lớn lên như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, nếu hắn nhìn ngươi cười một cái, nửa hồn đều bị câu đi. Hắn lẳng lơ yêu mị, giống hệt một tiểu quan…”. “Cũng đúng, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Hoa Doanh Vũ kia chịu theo ta một đêm tiêu hồn, ta chết cũng nguyện ý”. Trong khoảng không bỗng vang lên một tiếng cười quỷ dị, mang theo ba phần nhẹ nhàng, bảy phần dụ hoặc. Hai vị “võ lâm nhân sĩ” theo âm thanh đang vang vọng nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài trà lâu có một chiếc xe ngựa gần như dừng lại, xe được trang trí cực kỳ xa hoa, đỉnh trơn nhẵn, xuống một tí là các dây chuỗi ngọc, được khảm bởi bảo thạch nhiều màu. Trước xe, có một thân hình nam tử cao to, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đi đến trước đầu mã xa yên lặng chờ phân phó. Bên trong xe, năm ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, chậm rãi vén xa liêm lên, thanh âm mềm nhẹ lười biếng hỏi: “Li Uyên, ngươi nói xem, bọn họ đây là đang khen ta, hay là mắng ta?” Nam tử có ánh mắt thật sắc bén, nhưng khi nhìn đến người bên trong xe thì trở nên ôn nhu, nửa mặt trên của y bị mặt nạ ngân bạch che khuất, chỉ lộ ra cái mũi cao thẳng, cùng một đôi môi mỏng khêu gợi, y thản nhiên nói: “Giáo chủ, để thuộc hạ giết bọn chúng.” giọng điệu Li Uyên không ôn không hỏa. Xa liêm lại được vén lên một chút, lúc này mới lộ rõ thân ảnh bên trong. Hoa Doanh Vũ nhàn nhã ngồi trên tấm thảm bằng da cáo trắng như tuyết, dung mạo tựa hoa đào, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi không điểm mà hồng, suối tóc đen mềm mại xõa dài phía sau, y sam hồng nhạt chẳng phân biệt được nam nữ, nếu không phải nhìn thấy yết hầu rõ ràng, chỉ sợ không ai dám tin cái người khuynh đảo, mị hoặc chúng sinh này lại là một nam nhân. Hoa Doanh Vũ che miệng cười: “Li Uyên, ngạc nhiên làm gì, cảnh hay như vậy khó mà gặp, sao lại phải giết người? Bọn họ đều là ái mộ ta a.” Hoa Doanh Vũ bật cười nhẹ nhàng, làn mi dày khẽ run, mục quang lưu chuyển thật là phong tình vạn chủng. Li Uyên lặng im không nói. Hoa Doanh Vũ khẽ mở miệng, hơi thở thơm mùi đàn hương theo đó thoát ra, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Cắt hết đầu lưỡi, móc hai con mắt chó kia ra, còn nữa triệt bỏ căn mệnh tử* của chúng cho ta, trừng phạt nhẹ nhàng như thế là được rồi”. Lời nói tỏ ra vô vàn “khoan dung”. Khóe môi Hoa Doanh Vũ hơi hơi nhếch lên, chậm rãi buông màn xuống. Li Uyên xoay người, lạnh lùng nhìn hai gã nam tử ngồi trong quán trà, rồi nhìn sang người bên cạnh là Li Tán nói: “Động thủ.” “Dạ, đại ca.” Thiếu niên ước chừng mười tám, cười hì hì lên tiếng, nhìn hai gã đang vì chấn động mà đứng như trời trồng. Thiếu niên vận y phục màu xanh, mi mục thanh tú, đôi mắt to tròn nhanh như chớp chuyển động lướt qua hai cái thân ảnh, trong đó có một người nhận ra hắn hoảng sợ hô to một tiếng: “Hoa Ảnh giáo......” Lời chưa nói xong, một cỗ lực đạo chui vào cái miệng đang khẽ mấp máy kia, đầu lưỡi vì thế mà mạnh mẽ bị tách ra, trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện một đoạn thiệt * đầm đìa máu tươi. Li Tán cười cười xuất thủ, hắn tiến lên từng bước nhìn đoạn lưỡi trên mặt đất một lúc lại nói: “Có vẻ cắt hơi ngắn nhỉ.” Tiếp đó, hắn đi đến gần cái gã vừa bị trừng phạt kia. Gã đó đau đến nước mắt chảy ròng ròng, bịt chặt mồm nức nở đứng lên, gã còn lại hoảng sợ trừng lớn mắt, chẳng màng đến thân thể đang bị chế trụ, chỉ có thể gắt gao đóng chặt miệng. (**Đoạn=ngắn, thiệt =lưỡi) Li Tán cười hì hì với người nọ nói: “Đừng sợ, vừa rồi ta đã có kinh nghiệm, cắt một lần là xong, sẽ không dây dưa hai ba lần mới đứt đâu.” Phút chốc, một cỗ lực thật lớn đánh sâu vào khoang miệng người nọ, trong nháy mắt đôi môi bị nội lực của thiếu niên giải khai, hàm răng xỉn màu vỡ tan, tiếp theo lưỡi hồng nhanh chóng cũng bị cắt xuống. Li Tán cười nói: “Để ta nghĩ lại một chút, tiếp theo nên là tròng mắt hay là căn mệnh tử đây? Nhãn châu cũng tốt, tròn trịa cho ta chơi đùa cũng được.” Loáng cái, trên mặt đất là bốn khối nhãn cầu đầy máu, đồng tử phóng đại, trông đáng sợ vô cùng. (nhãn châu =cùng là chỉ eyes tránh lặp từ thui) Thiếu niên chán ghét nhìn khối nhãn cầu trên mặt đất: “ thật là xấu xí, không đùa nữa.” Thiếu niên đứng thẳng dậy, nhìn xuống hạ thể bỏ đi của hai gã, khinh miệt nói: “Cái thứ dơ bẩn kia, sớm triệt bỏ mới tốt.” Ngón tay khẽ động, dưới y khố hai gã tràn ra máu tươi, sắc mặt biến xanh, báo hiệu bọn chúng cũng sắp tắt thở đến nơi rồi. Thiếu niên hô to một tiếng: “Không ổn, giáo chủ nói tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi, cái này là để cứu các ngươi.” Dứt lời, hai viên thuốc được nhét trong miệng hai gã, thuận theo thực quản đi xuống. Thiếu niên lại hì hì nói: ” Bây giờ,các ngươi nhất định không chết được, giáo chủ cũng không có nói huyệt đạo không cho điểm, các ngươi chịu khó đứng một lát, dù sao hôm nay nắng cũng không gay gắt.” Li Tán vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Li Uyên, dường như lấy lòng nói: “Đại ca, tốt rồi.” Nói xong đảo mắt nhìn người trong xe, một bàn tay bạch ngọc trong màng vươn ra, Li Uyên từng bước tiến về phía trước xốc lên xa liêm. Hoa Doanh Vũ ló cái đầu, mệt mỏi ngáp một cái: “Thật chậm chạp, Li Uyên ngươi lại đây.” Khẩu khí lười nhác. Li Uyên đến gần hai bước, Hoa Doanh Vũ chậm rãi vươn đôi ngọc ngẫu song chưởng hướng về phía hắn, điềm đạm nói: ” Thời tiết hôm nay cũng thật hảo, ta có chút nghĩ muốn cưỡi ngựa, nhưng mà mặt đất này lại khiến cho người ta sinh ghét, sợ là sẽ làm bẩn bạch hài của ta, ngươi ôm ta lên ngựa.” (ngọc ngẫu song chưởng=ban` tay ngọc ngà như búp sen) Hoa Doanh Vũ võ công cực kì cao, nhưng gần đây âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó dò, Li Uyên tuy là tâm phúc nhưng cũng phỏng đoán không ra suy nghĩ của hắn, hiện tại tự nhiên lại muốn cưỡi ngựa, thật làm cho Li Uyên thập phần khó xử. Hoa Doanh Vũ luôn luôn thích chưng diện, nhưng lại chán ghét người khác đối với mỹ mạo của hắn xoi mói, những người dám nhìn thẳng hắn hiện giờ đều đã không còn ở trên đời, vậy mà thỉnh thoảng vẫn cố tình ở trước mặt người khác biểu lộ sắc đẹp, khiến Li Uyên hết sức đau đầu. Li Uyên khẽ ngậm đôi môi mỏng, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Thuộc hạ đưa ngài khăn che mặt.” Hoa Doanh Vũ trừng mắt, mị nhãn như tơ, đúng là nói không nên lời cái vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh. Li Uyên liếc mắt một cái, liền biết Hoa Doanh Vũ không muốn, khẽ thở dài vươn hai tay ôm lấy Hoa Doanh Vũ. Hoa Doanh Vũ vươn song chưởng ôm lấy cổ Li Uyên, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Đầu của Hoa Doanh Vũ tiến đến bên tai Li Uyên, hơi thở như hoa lan, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng cưỡi một con ngựa.” Li Uyên bình tĩnh ôm Hoa Doanh Vũ lên ngựa, Hoa Doanh Vũ ngồi vắt ngang ở trên lưng tuấn mã, tựa vào ngực Li Uyên, đôi tay trắng nõn ngọc ngà khẽ chơi đùa với lọn tóc đen buông xõa trước ngực y. Hoàng hôn dần buông xuống, Li Uyên điều khiển mã xa chậm rãi đi, càng lúc càng xa. Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu liền nhìn đến cái cằm kiên nghị của Li Uyên, không khỏi cười nhạo nói: “ Đệ đệ ngươi bộ dáng cũng coi như thanh tú đáng yêu, ngươi dù không bì kịp hắn cũng sẽ không quá xấu đấy chứ, sao cứ phải mang mặt nạ? Hay trước kia bị thương, khuôn mặt bị hủy?” Li Uyên lặng im điều khiển ngựa, nhìn thẳng phía trước không nói lời nào, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Hoa Doanh Vũ ngọt ngào cười: “Hảo Li Uyên, ngươi cho ta xem bộ dáng thật của ngươi đi, ta nhất định sẽ không chê cười ngươi nữa.” Nói xong, ngón tay nhỏ dài vươn đến mặt nạ màu ngân bạch Đang dự định gỡ mặt nạ kia ra, thế nhưng trong nháy mắt, ngọc thủ của Hoa Doanh Vũ bị một cánh tay ấm áp màu mật ong giữ lại, khiến hắn chậm rãi rời xa mặt nạ ngân bạc. Hoa Doanh Vũ vội rút tay về, sẳng giọng: “Li Uyên, ngươi nhập giáo bất quá ba năm, cũng đã là Hoa Ảnh giáo Phó giáo chủ, ngươi cũng biết vì sao?” “Thuộc hạ không biết, thỉnh giáo chủ chỉ giáo.“ “Bởi vì ngươi nói chuyện và làm việc luôn chừng mực, rất vừa ý ta, cũng không nịnh hót, a dua ai.” “Đa tạ giáo chủ đã khen.” Trong lời nói cũng không một chút hưng phấn, thanh âm cũng thản nhiên. Hoa Doanh Vũ thấy thái độ y vẫn chưa sinh khí, lại gọi tiếp: “Li Uyên.” “Có thuộc hạ.” “Ta đẹp không?” Hoa Doanh Vũ thổi hơi vào tai Li Uyên, làm cho người ta không khỏi tâm thần rung động. Li Uyên hơi hơi cong lên khóe môi, không đáp. “Ngươi cười là có ý tứ gì?” Lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Hoa Doanh Vũ hơi hơi nhíu lại. Li Uyên bình tĩnh nói: “Nếu nói rằng người đẹp, người sẽ nói ‘ ta đẹp là do cẩu nhãn của của ngươi nhìn ra à ’, trả lời người không đẹp, người sẽ sinh khí, cả hai đáp án đều không có kết quả tốt.” Hoa Doanh Vũ giận dữ: “Ngươi là đang chê cười ta sao?” “Không dám, thuộc hạ chỉ muốn sống lâu thêm vài năm.” Li Uyên thản nhiên mỉm cười. Hoa Doanh Vũ trừng mắt, hiển nhiên tức giận không ít. Gằn từng tiếng cắn răng nói: “Trả lời ta, TA, ĐẸP, KHÔNG?” Li Uyên thong thả cúi đầu nhìn Hoa Doanh Vũ tức giận đỏ bừng cả hai má không khỏi buồn cười, thật là con người kiêu ngạo nhưng cũng bốc đồng. Li Uyên không để ý cơn tức giận của Hoa Doanh Vũ lại cúi đầu hôn lên đôi cánh hoa đỏ mọng, Hoa Doanh Vũ nhất thời cả kinh, mị nhãn đột nhiên trợn to kinh ngạc nhìn Li Uyên. Li Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng mút vào hai phiến môi mềm mại ngọt ngào, thoang thoảng mùi hoa, cơ hồ làm cho hắn phát cuồng, hầu kết Li Uyên cao thấp di động, nhẹ nhàng cọ sát một lát liền lưu luyến rời đi. Không ngờ lúc này Hoa Doanh Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ mở miệng mang theo hơi thở thoang thoảng mùi đàn hương mặc cho Li Uyên muốn làm gì thì làm. Li Uyên bỗng nhiên cả kinh, vươn đầu lưỡi tham lam thâm nhập vào trong khoang miệng mềm mại của Hoa Doanh Vũ, đầu lưỡi lướt qua nội bích ẩm ướt ấm áp, quấn lấy cái lưỡi đang run nhè nhẹ của hắn. Hoa Doanh Vũ khẩn trương, run rẩy trốn tránh sự quấy nhiễu của Li Uyên. Li Uyên đè chặt Hoa Doanh Vũ, dành cho hắn một cái hôn sâu, thật lâu sau Li Uyên mới chậm rãi rời đi, khóe miệng còn vươn không ít những sợi chỉ bạc *** mĩ. Li Uyên cất giọng khàn khàn nói: “Đẹp, ngươi rất đẹp.” Hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi dưới, Hoa Doanh Vũ nhẹ giọng đáp: “Ngươi...... Không sợ ta giết ngươi sao?” Li Uyên cười mà không nói. Hoa Doanh Vũ đột nhiên si ngốc cười rộ lên: “Ngươi cũng biết, trong thiên hạ ngươi là người đầu tiên dám hôn ta.” Trước thì còn nở một nụ cười trong suốt dịu dàng, tiếp theo sau năm ngón tay đã muốn bấu chặt vào vị trí trái tim ở trước ngực nam nhân, móng tay ấn xuống thật sâu, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập. Li Uyên nén đau, cổ họng xộc lên vị ngọt của máu tươi, y sam màu xanh nhiễm đen một mảng. Năm ngón tay lại vào sâu một tấc, thanh âm Hoa Doanh Vũ cất lên lạnh lùng: “Nếu còn lần sau, ta nhất định sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi.” Ánh mắt tràn ngập hàn khí, làm người khiếp sợ thập phần. Li Uyên nhẫn cơn đau đớn gằn từng chữ: “THUỘC, HẠ, TUÂN, MỆNH.” Hoa Doanh Vũ vừa lòng cười thu hồi tay, móng tay đã đỏ sẫm một mảnh, không khỏi chán ghét liền bĩu môi. Thoáng mang cái biểu tình tính khí trẻ con, một chút cũng không sót lọt vào trong mắt Li Uyên. Li Uyên sợ quần áo của Hoa Doanh Vũ nhiễm vết máu trên ngực mình, liền ôm hắn xoay lại, làm cho hắn tựa vào ngực phải của mình. Rồi mới xé một mảnh vải bố, nhẹ nhàng nâng lên tay trái Hoa Doanh Vũ, tinh tế đích giúp hắn lau đi móng tay bị máu làm bẩn. Hoa Doanh Vũ vô cùng vừa lòng mỉm cười, nụ cười vô hại mà kiều mỵ. Nhưng trong lòng hắn đăm chiêu suy nghĩ những gì Li Uyên đều không thể biết đươc, cũng không nguyện đi tìm hiểu. Li Uyên lau sạch (móng) tay cho hắn xong rồi mới điểm mấy huyệt đạo để miệng vết thương không chảy máu nữa, sau đó mặt không đổi sắc điều khiển con ngựa tiếp tục đi về phía trước. Hoa Doanh Vũ cười nhợt nhạt như có như không, tựa hồ những chuyện vừa rồi tất cả đều là hư ảo, hoặc hết thảy cũng không làm hắn bận tâm. Vào thành, người dần dần đông hơn, không ít ánh mắt nóng bỏng chăm chú hướng về Hoa Doanh Vũ, trong tích tắc Hoa Doanh Vũ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, đúng là khung cảnh trăm năm khó gặp. Khắp nơi trong Lôi Châu thành,, ai ai cũng đều là nín thở ngưng mắt. Hoa Doanh Vũ khẽ cười, làm cho hàng vạn hàng nghìn người kinh suyễn. (kinh = kinh sợ, suyễn= hô hấp=> sợ hãi đến quên cả thở vì ngắm zai đẹp) Li Uyên im lặng, đi nhanh hơn trước. Mày hơi hơi nhướng lên, cúi đầu trộm ngắm Hoa Doanh Vũ, trong mắt không tỏ vẻ hờn giận gì. Hoa Doanh Vũ hé miệng cười, phượng nhãn nhỏ dài tà mị liếc Li Uyên, vươn cái lưỡi nộn nộn hồng hồng liếm môi, động tác rõ ràng mê người làm cho đôi môi mỏng của Li Uyên mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt càng trở nên âm trầm. —————————- Võ lâm minh chủ gả nữ nhi, đối phương lại là danh môn thế gia, đương nhiên hôn sự cực kỳ long trọng, các đại môn phái đều nhận được thiếp mời, vì thế phòng trọ trong thành trở nên hiếm hoi tựa như Lạc Dương chỉ quý, nhất thời muốn tìm khách *** cũng trở nên khó khăn. Hoa Ảnh Giáo tuy là tà giáo, nhưng thế lực không tồi, may mà nơi đây có sẵn một tòa biệt viện, dọn dẹp lại một chút, miễn cưỡng cũng làm Hoa Doanh Vũ vừa mắt. Lạc Dương chỉ quý: hiếm hoi, đắt đỏ như giấy thành Lạc Dương Li Uyên đem Hoa Doanh Vũ đưa về phòng nghỉ ngơi, rồi mới mới trở về phòng mình.Trong ngực, hiện ra miệng vết thương sâu đậm, chảy máu rất nhiều, máu tươi hòa cùng y sam kết thành một mảng, rút đi quần áo kéo theo lớp mài vừa đóng bong lên, miệng vết thương lại xuất huyết ồ ạt. Li Uyên nhướng mày, cắn răng chịu đựng từng hồi đau đớn. Ngay lúc đó! ‘Đương’ một tiếng giòn vang, cửa bị người tới đẩy ra. Li Tán cười hì hì vừa vào cửa nhìn thấy vết thương trên ngực Li Uyên, không khỏi ngẩn ra, vội vàng thu lại nụ cười la lớn: “Đại ca, ngươi khi nào lại bị thương?” Li Uyên nhíu mày thoáng tức giận: ” Không biết gõ cửa sao, thói quen này đến khi nào mới chịu sửa?” Li Tán chu chu miệng: ” Huynh đệ chúng ta cần gì phải so đo.” Cầm lấy kim sang dược trên bàn bôi cho Li Uyên, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận. Li uyên không nói, vẫn lẳng lặng ngồi yên. Từ đầu đến cuối y vẫn chăm chú nhìn đệ đệ liều lĩnh của mình, tâm tư dần dần thả lỏng, sắc mặt cũng tốt lên vài phần. Li Tán lại bắt đầu nói thầm: “Thương thế nghiêm trọng thế này, nhất định để lại sẹo.”Tuy miệng vết thương thật ra không lớn, nhưng rất sâu đậm, hơn nữa chảy rất nhiều máu, thoạt trông thập phần đáng sợ. Li Uyên bỗng nhiên cười rộ lên: “Nếu là để lại vết sẹo, nhất định là hình năm dấu nguyệt nha, thật cũng có chút ý tứ.” Nguyệt nha: trăng non, trăng lưỡi liềm, trăng bla…bla, miễn k phải trăng tròn Li Tán buông kim sang dược, thở phì phì nhìn hắn cả giận nói: “Nhìn cái bộ dáng vui vẻ chịu đựng của ca xem, vết thương này nhất định là giáo chủ làm. Giáo chủ tuy rằng trời sinh tuyệt mỹ, Nhưng tính tình thật là...... nói mãi cũng vậy.” Li Tán tuy rằng luôn luôn đỉnh đạc, con người vô tâm vô phế, tâm tư cũng thật kín đáo, Li Uyên ngày thường cũng không nói gì, nhưng trong mắt hắn để lộ thái độ sủng nịch đối với Hoa Doanh Vũ làm cho Li Tán nhìn qua cũng biết thực hư trong đó. Li Tán luôn luôn ái mộ huynh trưởng, cũng tiếc thay cho Li Uyên khi gặp phải Hoa Doanh Vũ, hắn luôn luôn âm lãnh, đối Li Uyên gần như xa cách, nhưng hàng ngày lại khiến cho trái tim của Li Uyên luôn hướng về phía hắn. Còn nữa Hoa Doanh Vũ này nhìn bề ngoài bộ dáng xinh đẹp lười nhác, kỳ thật bên trong xấu xa, đầy một bụng âm mưu quỷ kế, hơn phân nửa là lợi dụng tâm tư của Li Uyên đối với hắn một long si mê. Nghĩ đến đây Li Tán lại phẫn hận, bóp nát bình thuốc trị thương trên bàn. Li Uyên nhìn hành động trẻ con của Li Tán, chỉ là mỉm cười cũng không nói tiếp. Hơi hơi thu lại ánh mắt, rót chén trà đưa tới trước mặt Li Tán. Li Tán nói đến miệng lưỡi đều khô, giơ lên chén trà uống một hơi cạn sạch, lại nói: “Giáo chủ tuy rằng cùng ca thân cận, nhưng đối với ca cũng không phải thích, hơn phân nửa là đem ca coi như nô tài, ca nghĩ lại một chút đi, xem giáo chủ có phải hay không là loại người mà ca có thể thích được sao.” Li Uyên vừa định mở miệng, Li Tán ngắt lời, nói tiếp: “Còn nữa, ca rõ ràng tuấn mỹ dị thường, sao cứ phải mang mặt nạ, tháo xuống ngân diện kia còn có chút cơ hội, thế mà vẫn cứ đeo, hừ, giáo chủ mắt bị mù mới chú ý ca.” Li Tán chỉ vào mặt nạ màu ngân bạc căm giận bất bình. Li Uyên không bác bỏ lời hắn nói, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. Chậm rãi đứng dậy, mặc vào kiện nội y màu trăng non mềm mại thoải mái, được viền bởi những đường tơ vàng, mặc dù đang mang mặt nạ vẫn không giấu được thân thể tỏa ra hương thơm thánh khiết, làn môi mỏng hình như thoáng tươi cười làm cho người ta tim đập thình thịch. Mới thay đổi y phục liền có giáo chúng đến thỉnh, nói là giáo chủ tìm Li Uyên đến hỏi chuyện. Li Uyên đáp lời xong liền vứt Li Tán qua một bên chạy đi tìm giáo chủ. Khi tới phòng Hoa Doanh Vũ, đập vào mắt là một thân ảnh với vẻ mặt đầy ai oán. Vừa thấy Li Uyên, Hoa Doanh Vũ tức giận bẻ gãy chiếc đũa ném về bên chân y nói: “Ngươi có biết làm việc không hả? Lại đi mời cái lão đầu bếp như vậy, tôm này vẫn còn chưa bóc vỏ, cứng như vậy bảo bản giáo chủ làm sao ăn đây?” Li Uyên nhặt lên chiếc đũa đặt sang một bên, cung kính nói: “Thuộc hạ lập tức đuổi hắn đổi đầu bếp khác cho người.” Hoa Doanh Vũ giận dữ: “Ngươi nghĩ muốn ta đói chết sao?” Mị nhãn trừng lên, vô cùng phong tình vạn chủng. Rõ ràng là muốn tìm một người thị phụng bản thân dùng bữa, thế mà cứ nói quanh co, không để lộ ra tâm tư thật sự, con người này rõ ràng thật khó hầu hạ mà. Li Tán nói cũng đúng, bản thân mình là Phó giáo chủ, thế mà trước mặt hắn lại trở thành một nô tài, nhưng cùng nô tài cũng không hoàn toàn giống nhau. Li Uyên đến gần hắn một chút thản nhiên nói: “Thỉnh cho phép thuộc hạ hầu hạ giáo chủ dùng bữa.” Hoa Doanh Vũ mị nhãn lại trừng: “Ngươi như vậy là biểu tình gì? Không muốn sao? Vẫn là ta ủy khuất ngươi?” Li Uyên nhợt nhạt cười liền ngồi xuống thảm, đem mâm tôm vẫn còn vỏ đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt mình. Ánh mắt đảo qua con người đang tức giận kia, khóe miệng cười nhẹ nói: “Thuộc hạ cam tâm tình nguyện.” Hoa Doanh Vũ nhìn hành động của y, cùng nụ cười ôn nhu kia, trong lòng rung động, ngoài mặt chỉ hừ một tiếng: “Ta ngày ngày tra tấn ngươi như thế, nếu không phải ngươi đã uống Hoa Túy, ngươi nhất định phản bội ta.” ánh mắt sắc bén của Hoa Doanh Vũ chợt lóe, khẽ lưu chuyển… Lại biến thành cái nhìn vô cùng ai oán, hận không thể cắn nát môi dưới. Hoa túy: tên loại độc mà Hoa Ảnh Giáo cho giáo nhân uống để khống chế họ.Như trong Tiếu Ngoại Giang hồ hình như là Tam thiên não thần hoàn gì gì đó=]] Li Uyên khóe môi khẽ nhếch, đem món tôm đã bóc vỏ kĩ càng chấm vào tương du, từ phía sau vươn tay đưa đến bên môi Hoa Doanh Vũ, thanh âm dịu dàng: “Nhanh ăn đi.” Tương du: xì dầu, nước tương Hoa Doanh Vũ nhìn món tôm bên môi, lại liếc Li Uyên một cái, thần sắc phức tạp ngây ngẩn nửa ngày cuối cùng há mồm, nuốt xuống một ngụm rồi cắn vào ngón tay Li Uyên, ấn mạnh xuống để lại dấu răng hông hồng. Li Uyên cười: “Ngươi thật là tốt với ta, ban ngày lưu dấu tay, ban đêm lại lưu dấu răng.” Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng, cười nói: “Li Uyên, ngươi càng ngày càng không có phép tắc, mười lăm tháng nầy đừng hòng ta ban giải dược.” Li Uyên cong cong khóe môi nói: “Giáo chủ đối với thuộc hạ luôn vài phần ưu đãi, thuộc hạ đương nhiên là một lòng trung thành, giáo chủ đại nhân đại lượng như thế nhất định là sẽ ban giải dược cho thuộc hạ.” Hoa Doanh Vũ cười khẽ: “Ngươi nói chuyện thú vị lắm, lúc thì Hán Sở phân minh, lúc thì bỡn cợt trêu chọc quả là lợi hại, không sợ ta không vui sẽ lấy mạng của ngươi sao?” (Hán Sở phân minh=rõ ràng rạch ròi: ý bảo lúc thì đứng đắn đàng hoàng, lúc thì thả con 35 chạy lòng vòng =.=!) Li Uyên mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhanh ăn đi, món ăn sắp lạnh rồi.” Hoa Doanh Vũ bĩu môi ngã vào lòng ngực Li Uyên, sẳng giọng: “Ngươi uy ta ăn.” (vâng “uy “= đút, bón,có vẻ “mớm” lun k ta:”>) Li Uyên ảm đạm cười, quả nhiên một ngụm cơm một ngụm đồ ăn đút cho hắn. Hoa Doanh Vũ nở nụ cười, rạng rỡ như trăm hoa đua nở. Ăn phân nửa chén cơm Hoa Doanh Vũ liền bĩu môi: “Ăn không vô.” Li Uyên buông xuống bát đũa, xoa tay cười nói: “Sao ăn ít vậy? Ngày thường không kén cá chọn canh, cũng không thấy ngươi kén chọn món mặn, ăn ít như thế, tay ngươi gầy hết cả rồi.” “Món mặn đầy mỡ, béo ngậy, ta không thích ăn, hơn nữa, nó lại độc ruột, làm võ công của ta cũng muốn kém đi vài phần.” “Võ công giáo chủ là tuyệt thế vô song, tâm kế cũng không ai sánh bằng. Khi tiền giáo chủ còn chấp vị, Hoa Ảnh Giáo trên giang hồ chỉ là một giáo phái nhỏ bé vô danh, thế mà hiện nay đã trở thành thiên hạ đệ nhất giáo phái, tất cả đều là công lao của giáo chủ.” Li Uyên cười nói. Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng, lười biếng đáp: “Người khác nói lời này tất cả đều là có ý nịnh nọt, còn ngươi nói ra y như lời châm chọc.” Li Uyên lau sạch tay mình, một tay ôm lấy thắt lưng Hoa Doanh Vũ, hơi hơi cúi đầu lấy khăn tẩy vết mỡ bóng loáng trên miệng hắn, Hoa Doanh Vũ đôi môi đỏ mọng khép mở, ánh mắt mê ly, bộ dáng vô cùng câu nhân. Tim Li Uyên khẽ động, hắn chậm rãi nâng tay vuốt nhẹ theo viền cánh môi hồng diễm của Hoa Doanh Vũ Hoa Doanh Vũ bị hắn làm cho ngứa ngáy khó chịu, đang muốn lườm hắn, vừa mở mắt lại nhìn thấy tình ý rõ ràng trong mắt nam nhân, không khỏi giận dữ, phất tay tát Li Uyên một cái, khuôn mặt kia nổi rõ thủ ấn hồng hồng. Li Uyên cười to, cười vui cởi mở không có lấy một tia phẫn nộ, y nắm bàn tay đã in dấu trên mặt mình, ôn thanh nói: “Tay ngươi ngày thường ngoại trừ cầm kiếm cũng không thấy ngươi chạm qua thứ gì khác, ngay cả ăn cơm cũng không động thủ (vì ta uy ngươi ăn mà =]]),vậy mà khi đánh ta lại dùng đến nó, tay có đau lắm không?” Hoa Doanh Vũ bị y trêu chọc một câu lại bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hồng ấn trên mặt Li Uyên, sẳng giọng: “Ta cũng chỉ tự mình đánh qua ngươi, những người khác bản thân ta đều lười nhấc tay, mà một khi ta động thủ ai có thể còn sống rời đi? Còn ngươi, đánh ngươi nhiều lần như thế cũng không biết né tránh.” Quan hệ giữa hai người này thật kì lạ, tuy không phải là tình nhân, nhưng thập phần thân mật, đều làm cho người ta suy nghĩ không ra đây là cái loại dây dưa gì. Li Uyên khẽ thở dài, giữa đôi mắt hiện lên một tia cô đơn, nhìn ánh mắt sâu kín của Hoa Doanh Vũ nói: “Sao ta có thể né tránh được, ta nhớ rõ lần đầu tiên không cẩn thận chạm được tay ngươi, ngươi đánh ta tám mươi bản tử*, may là thân thể ta rắn chắc ước chừng cũng chỉ nằm nửa tháng, lần thứ hai ngươi đánh ta ba mươi bản tử lần thứ ba ta rõ ràng cầm tay ngươi, ngươi chính là cho ta một bạt tay, rồi hiện tại là......” Li Uyên dùng ngón tay nhẹ nhàng mân mê phần da thịt vô cùng mịn màng của Hoa Doanh Vũ đang đặt tại mặt mình, nói: ” Khi ngươi cao hứng, thậm chí có thể cho ta ôm lấy ngươi, ngươi nói ta làm sao có thể né tránh?” (đánh bản tử: cho ai đó nằm trên ván và nện xuống như mấy bà hồi xưa ra suối ngồi đập quần áo ý) Hoa Doanh Vũ nghe xong, đột nhiên nở nụ cười nâng tay chạm nhẹ vào ngực Li Uyên, dịu dàng nói: “Ngươi đã quên, ban sáng ta thiếu chút nữa đã lấy mạng của ngươi?” Miệng vết thương bị động chạm, dù động tác mềm nhẹ cũng truyền đến không ít đau đớn, Li Uyên hơi hơi cau mày, một lát sau mới cất lời: “Ngươi nhất định sẽ không giết ta.” Trầm ngâm một lúc lại nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là những vệt nguyệt nha mà thôi......” Sau đó, y kéo tay Hoa Doanh Vũ áp lên gò má của mình. Hoa Doanh Vũ giễu cợt một tiếng rồi bật cười, rút lại tay, tức giận: “Còn dám nói, cái mặt nạ thối của ngươi cứng như đá, làm đau cả tay ta.” Đầu ngón tay quả nhiên phiếm hồng. Li Uyên xoa xoa đầu ngón tay không có lên tiếng, khóe miệng cong cong, phảng phất mang theo ý cười. Hoa Doanh Vũ lại rút tay về, duỗi thẳng thắt lưng, nũng nịu hướng vào lòng ngực Li Uyên nói: “Một ngày nào đó, ngươi phải tháo cái mặt nạ kia xuống, để cho ta nhìn ngươi thật kĩ được không?” Dứt lời ngáp một cái, bộ dáng thập phần uể oải. “Thuộc hạ sợ làm giáo chủ kinh hãi.” Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên không hờn giận đứng lên: “Ta mệt mỏi, ngươi đi xuống đi.” Quay lưng về phía Li Uyên, thanh âm lạnh lùng vang lên. Li Uyên nhìn ra hắn không sinh khí, cũng không có quát mình, chính là cung kính nói: “Nếu giáo chủ mệt mỏi, vậy thỉnh giáo chủ sớm nghỉ ngơi, thuộc hạ xin phép cáo lui.” Dứt lời hãy còn đang hướng phía cửa đi đến. Hoa Doanh Vũ đột nhiên dậm chân, thẹn quá hóa giận hô to: “Ngươi dám đi ra ngoài một bước, ta lập tức giết ngươi.” Hoa Doanh Vũ cắn cắn môi dưới, đôi mày xinh đẹp gắt gao nhăn lại, hai gò má trắng nõn nổi lên một vòng phấn hồng, biểu hiện y như tiểu hài tử làm nũng, khiến cho Li Uyên không khỏi cười khổ. Hoa Doanh Vũ tùy hứng kiêu ngạo, không để ai vào tâm, lại muốn người trong thiên hạ thần phục dưới chân mình, thỏa mãn hết thảy tính khí “nữ vương” của hắn. Li Uyên hiểu rõ cái thói hư vinh tâm này, rõ ràng lòng ái mộ mà Li Uyên dành cho Hoa Doanh Vũ làm hắn vô cùng khoái hoạt. Hôm nay nghe Li Tán nói xong mấy câu kia, trong lòng cũng cảm thấy không ít cay đắng, lại vô tâm vô tư lưu lại chỗ này, nhưng vừa thấy phản ứng của Hoa Doanh Vũ, tâm lập tức mềm nhũn, mỉm cười đi tới. Hoa Doanh Vũ trong lòng sinh khí, cắn nát cánh môi nộn hồng như hoa không còn chút máu. Từ trước đến nay, những người khác mà nhìn thấy mình sinh khí là lánh đi rất xa, sợ không cẩn thận một cái là mất mạng, chỉ có tên Li Uyên này, chưa bao giờ bị mình dọa cho sợ mà chạy mất, dù có bị đánh bao nhiêu cũng không lùi bước trốn tránh. Hôm nay, bản thân bị chế giễu, nhìn thấy mình tức giận như thế mà hắn lại muốn rời đi. Hoa Doanh Vũ vốn được nuông chiều thành “hư”, từ trước đến nay, luôn ‘bị’ Li Uyên nâng niu trong tay, đâu chịu nổi một xíu xiu ủy khuất nào, và chỉ vì cái hành động ‘rời đi’ nho nhỏ của ‘ai kia’ lại trở nên buồn bực, hốc mắt nhất thời bốc lên làn sương dày, thân mình run động, một viên lệ châu bất giác rơi xuống dưới. Li Uyên khẽ thở dài bỗng nhiên cúi đầu hôn lên cánh hoa đỏ mọng ngọt ngào, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng tuyết trắng cùng đôi môi mềm mại. Li Uyên ôm lấy thắt lưng Hoa Doanh Vũ, dùng một chút lực, đem cả người Hoa Doanh Vũ áp vào trong lòng ngực, hai thân ảnh cách một tầng y phục mỏng manh gắt gao dán chặt vào nhau. Hoa Doanh Vũ ủy khuất thút thít cái mũi, rồi mới dùng một chút lực cắn vào môi Li Uyên, vị máu tươi nồng đậm nhất thời tràn ngập cả khoang miệng. Hoa Doanh Vũ lui lại từng bước, khóe miệng hơi hơi nhướng lên, chậm rãi cười, khóe môi mang vết máu đỏ tươi, làn mi dày cong vút hạ xuống. Hàng mi dày rậm buông xuống che đi ánh nhìn hưng phấn, vui sướng, một lát sau mới tươi cười, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám như thế, ta không chỉ cắn nát môi ngươi, mà còn cắt đứt lưỡi ngươi! Hừ.” Nghiêng đi thân mình lại tiếp tục tươi cười, thoáng liếc nhìn Li Uyên. Miệng sưng nóng đau đớn, Li Uyên sờ lên vết thương, không khỏi cười khổ, thật là tính cách quỷ dị, trách không được ngoại nhân đều nói giáo chủ là cái quái vật, quả nhiên không sai. Li Uyên nén đau đi lên, nói: “Giáo chủ, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.” Hoa Doanh Vũ liếc nhìn hắn một cái, hướng hắn vươn đôi tay mềm mại như búp sen, miễn cưỡng nói: “Bế ta lên giường.” Li Uyên ôm chầm lấy Hoa Doanh Vũ đặt lên giường, kéo cái chăn bạc làm từ tơ lụa thượng hạn đắp cho hắn. Hoa Doanh Vũ nhắm mắt lại: “Đi xuống đi.” Trong lời nói tràn đầy mệt mỏi. Li Uyên nâng tay Hoa Doanh Vũ lên, khẽ hôn các đầu ngón tay, cười thỏa mãn, lúc này mới rời đi. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngón tay xoa môi, than thầm, thật là không ngày nào lại không được giáo chủ ban “thương” (do Quách Tường sư thái viết cái giống gì khó hiểu quá, nên pé Keng mạn phép chế đại khái, “thương” có 2 nghĩa, một là vết thương, 2 là…3 trấm=]]) ─────────────────────────────────── Sở gia lúc này trong ngoài dán đầy hỉ tự*, tân khách đến chúc mừng gần như đã muốn đá sập đại môn, tân lang quân một thân áo choàng đỏ thẫm, trước ngực mang một đóa đại hồng hoa, hỉ khí dương dương*, thần thái hoan hỉ, hắn thân hình tiêu sái phiêu dật, sáng sớm đã đứng ở cửa nhìn xung quanh, phía sau là nha hoàn và nô tài cũng đều phủ xiêm y đỏ thẫm, vẻ mặt hớn hở. (Hỉ tự: chữ hỉ dán trong đám cưới hỉ khí dương dương: không khí vui mừng, hân hoan Đóa đại hồng hoa: cái cục bông bự mang trong lễ cưới thời phong kiến) Sở Thiên Tầm cũng coi như nhất biểu nhân tài*, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu không nhỏ, trước đó vài ngày giết chết ma giáo giáo đồ, ở trên giang hồ lưu lại chút tiếng tăm. Xuất thân danh môn vọng tộc, hôm nay đón tân nương, vừa khéo là thiên kim của võ lâm minh chủ, hắn hiển nhiên đã nắm trong tay một nửa võ lâm, sau này nhất định không thiếu đất dụng võ. Hai tháng gần đây việc vui không ngừng đến, có thể nói liên tiếp gặp vận may, ai nấy đều ghen tị khen vài câu, làm cho Sở Thiên Tầm vui mừng không ít. nhất biểu nhân tài: Quách Tường sư thái giải thích nó là “tuấn tú lịch sự”, không thích bạn Sở Khanh này nha X-( Gần đến giờ lành, Sở Thiên Tầm cũng khó mà không khẩn trương, chăm chú nhìn con đường lớn bên ngoài. Hôm nay, mẫu thân của Sở Thiên Tầm cũng vui mừng không kém, nhìn thấy nhi tử trưởng thành, lại sắp kết hôn, nhất thời hưng phấn không nói nên lời. Thật lâu sau, mới cầm tay nhi tử, hỉ khí dương dương nói: “Tầm nhi, không cần lo lắng, đã đến nước này còn sợ tân nương tử biến mất sao?Nhân tiện sửa sang lại xiêm y một chút.” Dứt lời hai tay bà vuốt cổ áo hắn, trìu mến cười, giúp nhi tử chỉnh lí lại hỉ sam. Sở Thiên Tầm có chút khẩn trương mở miệng: “Mẫu thân, không biết thiên kim Liễu gia lớn lên diện mạo thế nào, tính cách ra sao.” Trong mắt tràn đầy chờ mong. Sở mẫu ôn nhu vỗ nhẹ hỉ phục của hắn: “Mẫu thân chọn cho ngươi một thê tử xinh đẹp, dáng điệu ôn nhu động lòng người, tính tình cũng là giang hồ kỳ nữ, là một cô nương tốt.” Sở Thiên Tầm gật gật đầu lại hướng về phía đường lớn xem xét, chỉ chốc lát sau, tiếng loa vui mừng vang lên, phía xa xa còn có tiếng nô tài hô to: “Đến rồi, đến rồi, tân nương tử đã tới.” Chạy nhanh quá nên ngã lăn trên đất, mũi hít đầy bụi, mọi người đều cười ha ha. Lưu Phú Quý phẫn nộ đứng lên sờ sờ cái mũi, xấu hổ cười theo. Mọi người đều là cười đến lòng tràn đầy vui vẻ. Lưu Phú Quý chạy đến trước mặt Sở ThiênTầm dường như lấy lòng cười cười: “Thiếu gia, tân nương tử đến rồi, kiệu hoa đến rồi, thật là việc đáng chúc mừng.” Sở Thiên Tầm cũng hưng phấn, vội đáp: “A, cuối cùng cũng đến.” Chờ đến dài cổ, hận không thể chạy ra bên đường để nghênh đón. Tân nương tử ngồi trong kiệu hoa đỏ thẫm được đưa đến trước Sở phủ, tân lang đứng ngẩn ra, cười ngây ngô. Hỉ nương ngọt ngào kêu lên một tiếng, làm cho hồn của tân lang bay về. Bên tai, nghe thấy hỉ nương kêu to: “Thỉnh tân lang, tân nương tử ta đã đưa đến cho ngài, ngài mau mau đá kiệu môn đi, cẩn thận đừng làm trễ giờ lành.” Sở Thiên Tầm đáp lời, vội vàng đá kiệu môn, thỉnh tân nương, chỉ thấy tân nương tử y phục đỏ rực, hồng khăn che kín dung mạo, nhưng chỉ thoáng nhìn thân ảnh cũng đủ biết nàng là một trang quốc sắc thiên hương. Dẫn tân nương vào trong phủ, lập tức chuẩn bị nghi thức bái đường. Liễu Y Y dời bước, hỉ nương đỡ nàng vào đại đường. Ánh mắt Sở Thiên Tầm vẫn gắt gao nhìn Liễu Y Y, ôn nhu giống như muốn chảy cả thủy khẩu, hắn nhìn đến si ngốc, đối với xung quanh ồn ào như mắt điếc tai ngơ. (Sở Khanh, nhìn gì đến chảy cả nước bọt thế ~_~) ” Tiểu tử ngốc, bái đường đi.” Sở mẫu che miệng nở nụ cười, tiểu tử ngốc ngay cả bái đường cũng không nhớ rõ, chỉ ngây người đứng xem. Sở Thiên Tầm hốt hoảng quay đầu lại, tạm thời thu lại dáng vẻ ngây dại, tươi cười, chăm chú bái thiên địa. “Nhị bái cao đường.” Giọng điệu cao dài lại vang lên. Sở Thiên Tầm lại dập đầu xuống, chung quanh mọi người đều vui vẻ, Sở mẫu không giấu được niềm vui sướng. “Phu thê giao bái.” Sở Thiên Tầm liếc trộm tân nương một cái, lòng vui rạo rực đang chuẩn bị cúi xuống. “Khoan đã.” ——————————- Thiên hạ đệ nhất mỹ nam đã đến, ‘tung bông’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]