Nhịp tim của Ly Uyên vẫn yếu ớt thỉnh thoảng y mới mở mắt, mỉm cười thản nhiên, nụ cười ấy vẫn ôn nhu và sủng nịch như xưa. Sau đó thì lại nhắm mắt ngủ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên môi vẫn luôn mỉm cười hạnh phúc.
Hoa Doanh Vũ trông coi ý cả đêm, nhìn thân ảnh kiên cường ấy mà tâm can đau đớn.
Trong sơn cốc có rất nhiều loại cây vô danh. Hoa Doanh Vũ thoáng do dụ rồi hái xuống một trái, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, thầm nghĩ nếu không có độc sẽ đưa cho Ly Uyên ăn.
Đêm đó, hắn ôm lấy bụng, cuộn mình ở trên sàn nhà suốt đêm, mồ hôi thấm ướt xiêm y hắn, toàn thân đau đớn hệt như bị lửa thiêu. Vì sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ly Uyên, hắn gắt gao cắn chặt môi để không phải thốt lên thanh âm đau đớn, mãi cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, đau đến bất tỉnh nhân sự thì cơn tra tấn dã man kia mới ngừng lại.
Vừa tỉnh dậy, Hoa Doanh Vũ tiếp tục đi tìm những loại trái cây khác. Tại một gốc cổ thụ cao ngất um tùm lá, trên đó có thứ quả màu đỏ, thế là hắn nhặt một viên đá, ném lên, quà kia rơi xuống. Không hề do dự nhặt thứ quả kỳ lạ đó lên, đưa đến miệng cắn.
Trong 1òng hắn âm thầm giận dỗi. Ly Uyên, chờ ngươi tỉnh lại ta nhất định phải bắt ngươi thương ta gấp bội! Nhăn nhó cắn một miếng, hồng quả vừa vào miệng lập tức tan ra. Những quả còn lại đang nằm trong tay cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-doanh-ca/1531946/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.