Sáng sớm hôm sau, hai người tay trong tay cùng nhau xuống lầu, vì để tránh tai mắt, Hoa Doanh Vũ đành phải phẫn nữ trang, tóc vấn cao thành búi, nghiễm nhiên trở thành một thiếu phụ tuyệt mỹ.
Từ sớm Ly Uyên đã đứng lặng yên ở một bên, ngắm nhìn Hoa Doanh Vũ trang điểm chải đầu. Loại cảm giác này thật sự ấm áp. Ngày xưa, y luôn bị vây trong hàng đống sự việc cần phải giải quyết, nào có được những giây phút tiêu dao khoái hoạt như hiện giờ.
Hoa Doanh Vũ thay đổi y phục xong liền đi đến trước mặt Ly Uyên, hệt như một tiểu tức phụ bình thường đang ngượng ngùng, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:“Đẹp không a?”
Có thể nói không đẹp sao? Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, gò má ửng hồng. Hoa Doanh Vũ e thẹn ngẩng đầu, trong đôi mắt hoa đào long lanh hàm chứa biết bao phong tình vạn chủng, một thân váy áo hồng nhạt thướt tha so với hắn dường như cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ, Ly Uyên ôn nhu nói:“Đẹp, phu nhân tuyệt đại phương hoa, ăn mặc thế nào cũng đẹp cả.”
(*) tuyệt đại phương hoa: tuyệt sắc giai nhân
Ban đầu Hoa Doanh Vũ vốn chẳng muốn giả trang thế này chút nào, vì y phục của nữ nhân bị bó buộc phần eo, mặc vào người rất không thoải mái, nhưng sau khi nghe Ly Uyên khen ngợi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng, cao hứng đến nói không nên lời.
Ly Uyên vừa ôm vừa vỗ về Hoa Doanh Vũ, đột nhiên hỏi:“Phu nhân thật sự không cảm thấy bất tiện?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-doanh-ca/1531940/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.