🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nào biết cái giá phải trả lại quá mức thảm thương như
Cuộc đời của anh ta lại phải từ bỏ con đường võ đạo. vậy.
Triệu Hào không thể chống cự, đành mặc cho Tần Vũ Phong nhấc ra khỏi võ đài như một con chó chết.
Thiên Môn lặng im như tờ. Từng bước một, Tần Vũ Phong đi tới bên cạnh người Diệp Thanh Đình cùng Diệp Kính Dương.
Diệp Kính Dương chán ghét, ngậm một miệng nước rồi phun lên mặt Triệu Hào.
“Thật sự là không biết xấu hổ, Triệu Hào, anh dám bắt cóc tôi sao, bây giờ anh biết rõ hậu quả rồi đúng không?” Hàm răng của Triệu Hào đập vào nhau, anh ta không nói được gì.
Nếu thời gian quay lại, Triệu Hào nhất định sẽ bóp chết
Diệp Kính Dương.
Nhưng lại không thể quay lại như trước nữa rồi.
Triệu Hào không dám phản bác lại lời nói của Diệp Kính Dương.
Ngay cả vùng đan điền của anh ta cũng đã bị phá hủy, anh ta còn có thể nói gì nữa chứ?
Tuy Diệp Kính Dương và chị gái Diệp Thanh Đình đều bị thương nặng, không thể làm gì được anh ta, nhưng sau lưng họ còn có hung thần to lớn. Triệu Hào sợ rằng nếu anh ta nói sai điều gì đó, anh ta sẽ bị giết ngay lập tức. Lúc này, anh ta không dám nói gì.
Mọi người ở Thiên Môn đã bình tĩnh trở lại. Có hàng ngàn người đứng về phía họ.
Cho dù thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ.
Người xưa nói đúng, hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay.
Thiên Môn bên này có đến ngàn người, chẳng lẽ lại sợ bên kia hay sao?
Khi nghĩ đến điều này, sự tự tin của Thiên Môn lại trở lai.
Không biết là người nào đã mở miệng.
“Này, nhóc con, mau bỏ thiếu chủ của chúng tôi xuống.
“Thả thiếu chủ của chúng tôi ra đi.
“Cứ như vậy mà bắt giữ thiếu chủ của chúng tôi, anh không sợ bị Thiên Môn trả thù sao? “Anh còn chưa nghe nói qua uy danh của Môn chủ Triệu Long của chúng tôi sao? Anh đúng là dũng cảm, mau buông thiếu chủ ra đi”
“Nếu là không để thiếu chủ xuống, hôm nay đừng mong rời khỏi chỗ này”
“Đúng vậy, mau buông thiếu chủ của chúng tôi ra Mọi người ở Thiên Môn bàn tán ầm ĩ, đều lên án Tần Vũ Phong, yêu cầu Tần Vũ Phong buông Triệu Hào ra.
Thậm chí, họ còn lấy toàn bộ Thiên Môn để uy hiếp Tần Vũ Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong không sợ chút nào.
Làm như không có người, anh chống cằm gật đầu với Diệp Kính Dương, ra hiệu cùng bế Diệp Thanh Đình ra ngoài.
Tuy rằng sắc mặt Diệp Thanh Đình tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên định.
“Không sao, Tần Vũ Phong, tôi…vẫn có thể tự đi ra ngoài.”
Tần Vũ Phong cũng biết, lúc này Diệp Thanh Đình không muốn lộ ra vẻ rụt rè trước mặt đám người của Thiên Môn.
Nhưng nếu Diệp Thanh Đình khẳng định mình có thể tự đi thì nên để cho Diệp Thanh Đình tự đi. Tần Vũ Phong xách Triệu Hào bằng một tay, kéo lê trên đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.