Chương trước
Chương sau
Nhưng không sao, cho dù vô tình đi qua, hay cố tình muốn giết người cướp của, tất cả đáp án sẽ sớm được tiết lộ.
Tần Lệ Phong yên lặng nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt miếng ngọc thạch.
Không biết tại sao, Tần Lệ Phong luôn cảm thấy miếng ngọc thạch này thỉnh thoảng sẽ tự động nóng lên.
Giống như…giống như Lâm Kiều Như đang đáp lại anh.
Tần Lệ Phong rũ mắt xuống, mấy hơi thở phía xa đang lao tới càng lúc càng gần, giống như có thể tới đây bất kỳ lúc nào.
Tần Lệ Phong một lần nữa cất ngọc thạch vào sát lồng ngực mình.
Chẳng mấy chốc, Tần Lệ Phong đã cảm nhận được rõ ràng, những bóng người đó đã lọt vào chính giữa doanh trại Đường Gia Bảo. Anh nín thở tập trung suy nghĩ, cẩn thận thu lại hơi thở của mình.
Phải biết rằng sức mạnh trong hơi thở của những tên đổi diện không tính là yếu
Mỗi tên đều có hơi thở của Tổng sư tam trọng thiên trở lên.
Tuy không đủ khiến Tần Lệ Phong sợ hãi, nhưng Tân Lê Phong dự định sẽ hốt gọn một mẻ.
Nếu như mình lộ diện trước, sẽ dọa đối phương chạy mất hoặc làm gì đó khác, như vậy thì không tốt.
Tần Lệ Phong vểnh tai lên, dồn hết nội kình vào thính giác, âm thanh chung quanh lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí cả tiếng tuyết rơi cũng vô cùng rõ ràng.
Tuy có chút ồn ào, nhưng tiếng nói chuyện thì thầm của mấy tên đó còn to hơn cả tiếng tuyết rơi.
“Đây là chỗ Đường Gia Bảo đóng quân hôm nay sao?”
“Ừm, mày nhìn cái lều vải đó đi, trên đó có treo gia huy của Đường Gia Bảo. Đây đúng là điểm đóng quân của Đường Gia Bảo!”
Một giọng nói nhỏ khá bỉ ổi vang lên.
“Khà khà, nghe nói bảo chủ của Đường Gia Bảo là một mỹ nhân, hôm nay chúng ta cũng xem là may mắn…”
“Cút mẹ mày đi, chỉ biết mỗi mỹ nhân! Tao nói cho mày biết, mục đích chính của chúng ta hôm nay, chính là Huyết Tâm Liên ngàn năm!”
“Mày cũng nói rồi đó, mục đích chính là món bảo bối đó. Khà khà, còn mục đích phụ, ngại gì mà không thưởng thức mỹ nhân?”
“Mẹ nó, haha.”
Giọng nói của mấy tên đó đầy sự tham lam và mạnh động.
Ánh mắt Tần Lệ Phong cứng lại, tĩnh tâm nghe tiếng bước chân của mấy tên đó.
Tiếng chân vụn vặt càng ngày càng gần. Rất nhanh.
Tần Lệ Phong liền nghe ra, bước chân mấy tên này đã tiến đến gần ngôi lều bên cạnh mình.
Ngôi lều bên cạnh anh chính là lều của Đường Sương.
Trước khi chia lều nghỉ ngơi, vì anh được xem như là bảo vệ do Đường Sương mời đến, nên lều của anh gần với lều Đường Sương nhất.
Nếu ai đó lẻn vào lúc đêm khuya, người bảo vệ là anh có thể xuất hiện ngay lập tức.
Hơn nữa, nếu người của Đường Gia Bảo thực sự có lòng đề phòng nào đó với anh, thì trong lòng đối phương cũng biết rõ, bản thân hoàn toàn không thể ngăn cản.
Vì vậy, Đường Gia Bảo đã hoàn toàn buông xuống cảnh giác với Tần Lệ Phong, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp Tần Lệ Phong nghỉ ngơi ở vị trí gần với bảo chủ nhất.
Nói trắng ra, chuyến đi mang theo Huyết Liên Tâm ngàn năm đến cốc Huyền Sát này, mọi người đều đã sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Tóm lại, bây giờ chỉ cần Tần Lệ Phong bước ra ngoài, liền có thể đụng phải đảm người tà đạo đánh lén vào nửa đêm.
Tần Lệ Phong cũng không định đợi thêm.
Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, kéo rèm của lều mình Động tỉnh Tần Lệ Phong gây ra không nhỏ, bảy tám tên lên. tà đạo lập tức chú ý tới Tần Lệ Phong.
Vài tên vô thức quay đầu lại, nhìn về vị trí của Tần Lệ Phong.
“Mày! Mày làm gì đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.