Chương trước
Chương sau
Bọn họ có biết, cảm giác lúc bản thân biết mẹ của mình bị nhốt ở dưới La Phù Sơn mấy chục năm không thấy ánh mặt trời này sao?
Cái gì cũng không hiểu, dựa vào cái gì mà chỉ trích anh chứ!
Trong nháy mắt, lửa giận theo khí thế của Tần Vũ Phong ào ào trút ra, dường như muốn xông tới Cửu Tiêu Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ như máu, căm tức nhìn đám đệ tử của La Phù Sơn đang đứng trước mặt.
“Rõ ràng là các người giấu Lâm Kiều Như đi, không cho tôi thấy!”
“Đám La Phù Sơn khốn nạn ra vẻ đạo mạo như các người am hiểu nhất là làm loại chuyện này!”
“Hôm nay, nếu như các người không chịu giao Lâm Kiều Như ra, tôi đây sẽ tắm máu của La Phù Sơn các người, giết sạch tu sĩ, thẳng đến khi tìm được Lâm Kiều Như mới thôi!”
Trong nháy mắt, Tần Vũ Phong lửa giận ngập trời, những đám mây trên bầu trời dường như cũng bị dính một tầng ánh sáng máu
Giống như Tu La đến trái đất.
Vừa rồi lòng đảm đệ tử vẫn còn đầy căm phẫn, trong nháy mắt liền thu lại, theo bản năng lui về phía sau vài bước, rất sợ Tần Vũ Phong đang đứng phải trước đột nhiên kích động đánh bị thương.
Đúng lúc này, xa xa một giọng nói truyền tới.
“Tần Vũ Phong, Tần Vũ Phong!”
Huyền Nhã trưởng lão đầu đầy mồ hôi lạnh, quần áo xốc xếch, giống như đang rất vội.
Huyền Nhã trưởng lão thở phào nhẹ nhõm: “Tần Vũ Phong, anh buông cậu ta ra, tôi dẫn anh đi gặp Lâm Kiều Như, tôi dẫn anh đi!”
Trong nháy mắt Tần Vũ Phong bị Huyền Nhã trưởng lão hấp thu sự chú ý, phía sau lưng Công Tôn Vũ rốt cục chạy tới, thừa dịp Tần Vũ Phong lơ đãng liền giành lại người đệ tử đang trong tay Tần Vũ Phong.
Công Tôn Vũ cũng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Anh Tần, anh bình tĩnh chút đi.”
Tần Vũ Phong lại không để ý tới hành động và lời nói của Công Tôn Vũ đang đứng bên cạnh một chút nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào mặt của Huyền Nhã trưởng lão.
“Ông nói dẫn tôi đi gặp Lâm Kiều Như?”
“Không sai, không sai!”
Huyền Nhã trưởng lão gật đầu vài cái, sắc mặt không giấu được vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
“Bây giờ tôi dẫn anh đi tìm Lâm Kiều Như Tần Vũ Phong không có bất kỳ do dự nào, lập tức đi theo Huyền Nhã trưởng lão.
Tim của Công Tôn Vũ hiện lên từng cơn sầu khổ.
Với trạng thái này của Tần Vũ Phong, Công Tôn Vũ nào dám để một mình Tần Vũ Phong rời đi.
Lỡ như Tần Vũ Phong thật sự muốn làm chuyện gì đấy, Công Tôn Vũ hoài nghi, năm người như anh ta cũng không ngăn được một Tần Vũ Phong.
Dù sao bây giờ thực lực của Tần Vũ Phong đã vượt xa Công Tôn Vũ.
Thế nhưng vì sự tiếp xúc trong mấy ngày này, tất cả mọi người của La Phù Sơn đều cho rằng, tuy Tần Vũ Phong không phải là đệ tử của núi Cát Hùng, nhưng có quan hệ rất tốt với đại sư huynh của núi Cát Hùng, tất nhiên sẽ rất liên quan.
Nói trắng ra là, Tần Vũ Phong không môn không phái, có liên quan tới một Ẩn Môn Môn Phái duy nhất, ngoại trừ mẹ của anh ta là Thượng Quan Uyển Nhi chính là người của núi Cát Hùng bọn họ.
Tần Vũ Phong kỳ thực cũng có chút liên quan tới núi
Cát Hùng. Cho nên, nếu quả thật buông bỏ Tần Vũ Phong ở La
Phù Sơn, lỡ xảy ra điều gì không thể vãn hồi, đến lúc đó La Phù Sơn truy cứu, thật đúng là họa của núi Cát Hùng.
Nghĩ như vậy, Công Tôn Vũ không khỏi bị ai thở dài một hơi.
Công Tôn Vũ một đường theo Huyền Nhã trưởng lão và Tần Vũ Phong đi tới phía sau La Phù Sơn.
Thật ra anh cũng không biết, Huyền Nhã nói muốn dẫn Tần Vũ Phong đi tìm Lâm Kiều Như, rốt cuộc là muốn đi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.