Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết mình dùng lời nói gì mới có thể bù đắp chỗ trống giữa bà và con trai trong những năm này, mới có thể an ủi con trai trước những việc trải qua sóng to gió lớn trong những năm này.
Giờ phút này, toàn bộ ngôn ngữ đều là bất lực như thế. Bên trong hang đá u ám lạnh lẽo, một đôi mẹ con sau mười tám năm không gặp cuối cùng đã trùng phùng.
Không hề có chút lạ lẫm, nếu có chỉ là mừng rỡ, dịu dàng đến vô tận, còn có những tiếc nuối về chỗ thiếu khuyết mà mười tám năm lưu lại.
Thì ra mẹ gầy yếu như thế, nhỏ nhắn mảnh mai như thế.
Thì ra vừa bừng tỉnh, anh đã lớn như vậy. Tần Vũ Phong cuối cùng cũng đứng lên từ trong lòng của Thượng Quan Uyển Nhi, mạnh mẽ lau mặt một cái, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình.
“Mẹ, con mang mẹ đi, con mang mẹ rời khỏi La Phù Sơn, con dẫn mẹ về nhà….
Tần Vũ Phong đặng nói liền nắm lấy tay của Thượng Quan Uyển Nhi.
Sau khi được bổ sung nội lực của Tần Vũ Phong, Thượng Quan Uyển Nhi bây giờ đã không suy yếu như vừa rồi nữa, hơi thở mong manh, giống như một giây sau linh hồn liền muốn trở về Tây Thiên.
Thượng Quan Uyển Nhi thuận thế được Tần Vũ Phong đỡ đứng dậy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói không hài hòa chen vào.
“Hai người muốn đi đâu?”
Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời vô thức nhìn về phương hướng phát ra tiếng, một bóng người ngược ánh sáng đi đến, đi theo phía sau là mấy tên đệ tử của La Phù Sơn. Bọn chúng ngăn ở lối ra vào sơn động, ngăn chặn đường đi của hai người bọn họ. Là chưởng môn của La Phù Sơn. Tần Vũ Phong đi lên phía trước một bước, ngăn ở trước người Thượng Quan Uyển Nhi.
Bóng dáng trẻ con trong ký ức hiện tại đã cao lớn, thân hình có thể bao phủ cả người Thượng Quan Uyển Nhi.
Chưởng môn của La Phù Sơn. Lúc này đang đứng ở cửa sơn động, ngăn cản lối ra duy nhất của Tần Vũ Phong và Thượng Quan Uyển Nhi.
Sắc mặt ông lạnh lẽo, sắc mặt mấy đệ tử theo sau cũng không tốt như thế. Mặc dù chưởng môn của La Phù Sơn, có thể hiểu Tần
Vũ Phong và mẹ đã mười tám năm không gặp, thậm chí nếu ông đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, nhất định cũng muốn đưa mẹ đi.
Nhưng đáng tiếc, có thể đặt mình vào góc độ của Tần Vũ Phong mà suy nghĩ, thì có thể suy nghĩ. Nhưng ông cũng là chưởng môn của La Phù Sơn, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Uyển Nhi và Tần Vũ Phong cứ đi như thế.
Thượng Quan Uyển Nhi ở lại, đại trận bảo vệ núi lúc nào cũng có thể tu sửa dựng lại.
Nhưng nếu bà ấy thật sự rời đi, đại trận ngàn năm của La Phù Sơn sẽ hủy hoại trong chốc lát, thậm chí có khả năng truyền thừa ngàn năm cũng bị đứt đoạn.
Hơn nữa, không nói đến mối liên hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và đại trận bảo vệ núi, một kiếm chém nứt La Phù Sơn của Tần Vũ Phong, đã ảnh hưởng rất lớn đến La Phù Sơn.
Bất luận thế nào, chưởng môn cũng không thể thả hai người trước mặt đi được.
Chưởng môn hít sâu một hơi, hai mặt nhìn chăm chăm.
Tần Vũ Phong trước mặt. Nhưng mà, Thượng Quan Uyển Nhi đi ra từ sau lưng Tần Vũ Phong.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi trắng bệch, nhiều năm bị áp chế dưới núi, nhưng bởi vì có bổ sung linh khí, nên không làm giảm đi nhan sắc của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ thêm cho bà ấy vẻ đẹp yếu ớt vì bệnh.
Vẻ mặt bà ấy toát lên vẻ cầu xin: “Ông là chưởng môn hiện tại của La Phù Sơn, đúng không? Lúc ta mới đến La Phù Sơn, chúng ta hẳn là đã gặp nhau?”
Chưởng môn hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Bất luận thế nào, La Phù Sơn vẫn hổ thẹn với người phụ nữ này. Điều này khiến chưởng môn không thể giận dữ với Thượng Quan Uyển Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.