Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, tất cả mọi người ở La Phù Sơn đều đem hy vọng chiến thắng đặt trên người chưởng môn, dù sao hiện tại đây chính là sức chiến đấu cực mạnh của La Phù Sơn.
Nếu ngay cả chưởng môn cũng không thể đánh bại
Tần Phong thì… Vậy không thể không dùng biện pháp kia.
Tất cả đệ tử La Phù Sơn đều mang ánh mắt mong đợi hướng về phía đỉnh núi, lại nhịn không được âm thầm kinh hãi.
Một chiêu thức này, ánh sáng rực rỡ màu tím hướng về phía bầu trời, rõ ràng không phải thủ pháp của chưởng môn!
Mà trơ mắt ra nhìn đâu chỉ có đệ tử ở dưới chân núi, ngay cả chưởng môn trên núi giờ phút này cũng khiếp sợ vô cùng.
Tần Vũ Phong trước mắt từ lúc trước vẫn chưa từng rút thanh bội kiếm ở bên hông ra, lúc đánh nhau vẫn luôn dùng Đạo Bắc Thần. Trưởng môn trước đó tuy rằng chú ý tới bên hông Tần Vũ Phong ngoại trừ có một thanh trường đạo còn có một thanh kiếm nhìn qua thường thường, không có gì đáng nói.
Võ kiếm sâu và đen, không có lấy nửa điểm sáng bóng, tựa hồ có thể nuốt hết mọi luồng ánh sáng ở trên đời. Không chút nào thu hút, thậm chí không thể khiến cho chưởng môn chú ý.
Nhưng mà giờ phút này, bảo kiếm rời khỏi vỏ kiếm mới làm cho chưởng môn nhịn không được khiếp sợ.
Bảo kiếm như vậy, mặc dù ông ta thân là chưởng môn La Phù Sơn thì quả thực cũng có những điều kỳ bí trên đời này chưa hề thấy.
Nhưng dù sao cũng là chưởng môn La Phù Sơn, cho nên đối phương rất nhanh liền nhận ra, thanh bội kiếm này của Tần Vũ Phong
Vậy mà là Hiên Viên Kiếm
Hiên Viên Kiếm đến từ thượng cổ, đã sớm mất tích ở trong truyền thuyết
Chưởng môn La Phù Sơn hít một hơi lạnh, kìm lòng không được mà chuyển ánh mắt qua thân kiếm Hiên Viên Kiếm, thậm chí suýt nữa bị ánh sáng làm cho đui mù.
Dù sao người trong võ đạo khi nhìn thấy thần binh và vũ khí lợi hại đều rất khó khống chế được mà muốn nhìn lâu một chút.
Nhưng rất nhanh, chưởng môn La Phù Sơn hồi thần, có chút kinh ngạc nhìn Tần Vũ Phong. “Đây là…Hiên Viên Kiếm?”
Thần sắc Tần Vũ Phong thản nhiên, không nói gì, cũng không có động tác dư thừa, xem như thừa nhận.
Chưởng môn của La Phù Sơn thở dài, không khỏi cảm thán hậu sinh khả ủy.
Nếu chỉ có thực lực kinh người như thế thì cũng thôi đi, tuổi còn trẻ mà đã khiến cho tất cả trưởng lão của Là Phù Sơn không phải là đối thủ của anh. Tuy rằng đã khiến cho chưởng môn phi thường kinh ngạc, nhưng còn kém xa xã sự rung động mà Hiên Viên Kiểm gây ra cho chưởng môn. Thần binh, vũ khí lợi hại, không phải ai cũng có thể lấy được.
Nhưng mà…
Thần sắc của chưởng môn vẫn kiên định như cũ.
Dù có thần binh lợi khí thì làm sao.
Nói cho cùng chẳng qua chỉ là một tên chừng hai mươi tuổi chưa là một chừng hai mươi miệng còn hội sữa, còn lỗ mãng xông vào trong La Phù Sơn như thế này, kiểu gì cũng là muốn bị dạy dỗ đây!
Đôi mắt chưởng môn sáng trong, nhìn Tần Vũ Phong trước mặt. Ngay sau đó, khí thế trên người chưởng môn đột nhiên biến đổi
Lúc trước, tuy tu vi của chưởng môn sâu không thấy đáy, làm người ta nhìn thấy mà sợ, nhưng ít ra chưởng môn còn sẽ ẩn giấu đi khí thế sắc bén của mình.
Nhưng bây giờ, chưởng môn đã lộ ra toàn bộ thực lực, tu vi của Tông sư thất trọng thiên không hề bị cản trở mà đổ ập xuống mặt đất.
Thoáng qua, dường như là muốn phủ kín toàn bộ La Phù Sơn.
Khấp đỉnh La Phù Sơn Sơn nổi lên cuồng phong. Đỉnh núi trang nghiêm nay thành một mảnh hỗn độn, lúc trước thì bị một chiêu Thần Trảm của Tần Vũ Phong chém đứt cây cối, lúc này lại bị cuồng phong cuốn lên không ít cành cây.
“Tứ Hợp Long Thủ!” chưởng môn quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó, một chưởng tung về phía Tần Vũ Phong phương hướng.
Một quyền này giống như là cuồng phong cửu thiên nổi lên, mang một cỗ uy lực mạnh mẽ, hung hăng đập về hướng Tần Vũ Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.