Chương trước
Chương sau
Nhưng khi Tân Vũ Phong nhìn thấy chiêu thức của Tùy Tịch, anh không hề hoảng sợ. Dù sao anh ta cũng là Đại sư huynh của Thiên Vũ Sơn, có chút bản lĩnh đặc biệt thì cũng không đáng để kinh ngạc.
Ngay cả khi một chiêu thức có hai tầng tấn công cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lúc này, kiếm khí trên bầu trời đang tràn ngập trên sàn đấu, lập tức bao phủ cả người Tân Vũ Phong.
Trong mắt Tùy Tịch thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
E rằng ngay cả Tân Vũ Phong cũng rất khó ứng phó với chiêu thức này.
Nhưng trên sàn đấu, trong một cuộc đấu tay đôi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì điều tối ky chính là việc đánh giá thấp đối phương.
Vì vậy, mặc dù trong lòng Tùy Tịch cảm thấy có chút may mắn, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng kìm nén lại, yên lặng chờ đợi kết quả của chiêu thức này.
Nhưng tại sao…
Tại sao không thấy bóng dáng của Tân Vũ Phong?
Tân Vũ Phong đâu rồi?
Cho dù là ở trước mặt hay đằng sau, bên trái hay bên phải đều không có bóng dáng của Tân Vũ Phong.
Tùy Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên dưới sự kinh hãi và khiếp sợ mãnh liệt!
Quả nhiên!
Quả nhiên bóng dáng của Tân Vũ Phong đang lơ lửng trên không trung!
Không chỉ vậy.
Một đường cầu vồng dài màu tím dưới chân Tân Vũ Phong và đang đi băng cách điều khiến kiếm khí, hoàn hảo tránh né công kích của anh ta.
Đi bằng cách điều khiển kiếm khí…
Tùy Tịch hít một hơi.
Như vậy, so với đối phương đang bước đi trên kiếm thì anh ta đơn giản chỉ là một đứa trẻ!
Khóe mắt của Tùy Tịch giật mạnh mấy lần.
Một chiêu chưa thể phân định thắng bại, nhưng Tùy Tịch đã biết được kết quả cuối cùng rồi.
Tùy Tịch chắp tay cúi đầu hướng về phía giữa không trung: “Anh Tân! Tôi thua rồi”
Tân Vũ Phong ở giữa không trung gật nhẹ đầu với Tùy Tịch, sau đó thì bay thẳng xuống trước mặt Tùy Tịch.
Tùy Tịch lại hành lễ với Tân Vũ Phong thêm một lần nữa. Đây là phép tắc chung mà đệ tử các môn phái phải thực hiện với người lớn hơn mình.
Bình thường chỉ có người khác hành lễ với Tùy Tịch, không ngờ ngày hôm nay, Tùy Tịch lại phải hành lễ với người khác.
Trong lúc nhất thời, đám người ở phía dưới đều không ngừng kinh ngạc, không biết phải nói cái gì. Tiếng kinh hô liên tục vang lên.
“Vẫn còn chưa đánh xong mà, làm sao Tùy Tịch lại đầu hàng rồi?”
“Đúng vậy! Còn chưa có xuất chiêu mà, vì sao Tùy Tịch lại chịu thua vậy?”
“Có ai hiểu chuyện gì đang xảy ra không?”
“Trời ạ! Tại sao lại như v: “Không thể nào! Không thể nào! Tùy Tịch cứ vậy mà nhận thua sao?”
“Tất cả mọi người ở đây, có ai hiểu chuyện này không?”
“Cái này… Tân Vũ Phong vừa rồi đã tránh được chiêu công kích.
Hình như đó là Ngự Kiếm Khí Nhi Hành. Cũng không biết là nó cao siêu hơn Ngự Kiếm Nhi Hành như thế nào, chỉ biết cho dù là Tùy Tịch, thì cậu ta cũng chỉ có thể nắm giữ Ngự Kiếm Nhi Hành mà thôi…”
“Ngự Kiếm Khí Nhi Hành? Mẹ nó! Tiêu chuẩn này cũng quá cao rồi”
Người kia cười khan hai tiếng: “Cái này cũng không phải là tiêu chuẩn của tôi quá cao, mà là đẳng cấp của hai người kia quá cao. Tiêu chuẩn của người bình thường không thể áp dụng với bọn họ”
Nói ngược lại chính là không có đạo lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.