Chương trước
Chương sau
Tám người lên cấp ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thần thái sáng láng, nhận lấy ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Nhưng giữa bọn họ không hẹn mà cùng ăn ý để người mạnh nhất đứng ở trung tâm!
Lộc Thu Nương tự giác đứng sát bên, Vạn Mạnh An đứng hạng chín Thiên Kiêu bảng, tuy cũng không phục Tân Vũ Phong nhưng cũng chỉ có thể đứng ở vị trí bên cạnh.
Dù sao thì ít nhất ở giữa cũng có Tùy Tịch đúng không?
Còn lại ba người lên cấp nhưng không có trong top mười của bảng Thiên Kiêu, cũng tự giác đứng ra ngoài.
Sáu người đứng yên, chính giữa còn lại hai vị trí.
Một là Tùy Tịch, đứng hạng tư của bảng Thiên Kiêu.
Còn lại…
Là vị trí của Tân Vũ Phong.
Vị trí đó của Tân Vũ Phong là nhờ chiến thẳng Tả Thanh Phùng.
Thật ra Tân Vũ Phong cũng không hiểu quy tắc này, đang hiên ngang đi thẳng về phía trước thì Tùy Tịch đột ngột làm tư thế mời.
“Anh Phong, mời.”
Tần Vũ Phong hơi khó hiểu, nhưng có câu nói: “Không lềm nở”.
Tuy mặt Tùy Tịch không thể nói là niềm nở, mặt lại lạnh như là khối băng nhưng thái độ vẫn được coi là khiêm tốn.
Bởi vậy Tân Vũ Phong gật đầu với Tùy Tịch, hiên ngang đi tới vị trí chính giữa tám người Thiên Kiêu.
Hành động này đã khiến mọi người phải sợ hãi.
“Trời ạ, Tân Vũ Phong lại đứng ở giữa?”
“Sao? Có gì không được à?”
“Không phải là không được, chỉ là hơi kỳ lạ. Nói sao đi nữa, Tân Vũ Phong mới vừa bộc lộ tài năng.
“Ai lần đầu bộc lộ tài năng đã có thể chiến thẳng hạng tư của bảng Thiên Kiêu? Lại còn có dáng vẻ dễ như trở bàn tay như vậy?”
“Đúng vậy! Phải biết rắng, lúc ban đầu Tân Vũ Phong không ra tay, về sau lại dễ dàng đánh văng Tả Thanh Phùng xuống lôi đài!”
“Cho dù là Tùy Tịch, e răng cũng không thể đạt được trình độ như vậy!”
“Cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy…”
“Cảm cái con mẹ nó, ngậm miệng vào!”
Mọi người dưới lôi đài đều bàn luận, đa số thán phục Tùy Tịch lại có thể chủ động bảo Tân Vũ Phong đứng ở giữa, nhưng vẫn có một số ít hơi bất mãn với chuyện một người mới như Tân Vũ Phong đứng ở vị trí trung tâm.
Đương nhiên, câu nói kiểu này rất nhanh bị nhấn chìm.
Nói sao đi nữa, Tân Vũ Phong đã dùng toàn bộ thực lực dũng mãnh của mình để lấy được sự tôn trọng của đám võ giả đang ngồi đây.
Trong thế giới võ giả, quan trọng là thực lực.
Chẳng qua trong lúc này đây, mọi người đều đã đối xử khác với Tần Vũ Phong.
Mà lại còn trong cùng một ngày.
Hôm nay, ngoại trừ La Phù Sơn vô cùng náo nhiệt bởi vì đại hội tỷ thí võ công. Phủ Thượng Quan ở vùng ngoại ô của Đế Đô xa xôi cũng sôi nổi không kém.
Đầu tiên, sáng sớm vừa mới thức dậy Lâm Kiều Như đã phát hiện Tân Vũ Phong cả đêm không về.
Điều này làm sao Lâm Kiều Như có thể chấp nhận được.
Mặc dù biết Tân Vũ Phong thường bận rộn và bất ngờ rời đi trong một thời gian ngắn.
Nhưng lúc trước không chào mà đi, hoặc là nói qua loa lý do, chẳng qua là để che giấu thân phận của chiến thần Thiên Vũ trước mặt cô.
Nhưng bây giờ thân phận của chiến thần Thiên Vũ đã bị vạch trần, Lâm Kiều Như cho rằng giữa mình và Tân Vũ Phong vốn cũng không còn bí mật gì đáng kể.
Vậy mà Tân Vũ Phong lại rời đi mà không nói tiếng nào như trước?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.