Sau khi trận đấu vui vẻ cũng không kém phần quyết liệt kết thúc, Tần Vũ Phong còn chưa kịp lên tiếng, Hán Đại đột nhiên đứng yên tại chỗ, sau đó trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm đã giác ngộ.
Ngay sau đó anh ta cũng không màng đến nền đất dưới chân vừa rồi đã bị hai người giẫm nát, trực tiếp ngồi xuống.
"Bum!"
Khí thế của Tông Sư Nhất Trong Thiên bắt đầu bùng nổ một cách toàn diện.
Tần Vũ Phong khẽ mỉm cười nhìn về phía Hán Đại đang ngồi trên mặt đất.
Anh biết, bây giờ anh ta sắp đột phá.
Hán Đại vẫn dừng lại ở cảnh giới Tông Sư Nhất Trong Thiên lâu như vậy, Tần Vũ Phong cũng phát hiện ra trở ngại của anh ta không phải nằm ở nội hình trống rỗng.
Ngược lại nội hình của Hán Đại vốn đã rất hùng hậu, chỉ còn cách Tông Sư Nhị Trọng Thiên một bước mà thôi.
Chẳng qua trong trận chiến vui vẻ và quyết liệt lần này, anh ta đã lĩnh ngộ được những gì mà mình thiếu hụt nhờ vào quá trình chiến đấu.
Cả hai đều không hề sử dụng nội kình, mà chỉ đơn giản dùng cơ thể của mình va chạm với nhau.
Một trận đấu như vậy luôn là cách thức đơn giản nhất.
Hán Đại đã lĩnh hội và tìm ra được điểm để đột phá Tông Sư Nhị Trọng Thiên kia trong trận chiến với Tân Vũ Phong vừa rồi.
Lúc này thực lực của anh ta bắt đầu tăng vọt ngay trước mắt Tần Vũ Phong.
Một mạch xông tới cảnh giới Tông Sư Nhị Trọng Thiên.
Một vầng hào quang bỗng thoáng hiện xung quanh người Hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1179130/chuong-1325.html