Tần Vũ Phong nói: “Đúng thật là hôm nay ông sẽ được chứng kiến người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, nhưng tôi mới là trời”
“Cậu..”
Saemon biết sự khiêu khích của mình đã bị tên nhóc trước mặt trả lại nguyên cho mình.
Người nước ngoài đang nói chuyện với Nhạc Linh Linh lên tiếng nói: “Có phải bây giờ anh Tần đó của các cô phải chiến đấu với Saemon thì sẽ rất nguy hiểm không?”
Nhạc Linh Linh nghiến chặt răng và không nói gì.
Cô ta chỉ biết học trò của Saemon vốn dĩ không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong nhưng cô ta lại không biết liệu Tân Vũ Phong có phải là đối thủ của Saemon hay không.
Có một câu nói rất hay “học trò giỏi thì thầy sẽ đói”.
Nói trắng ra thì Saemon cũng không thể nào dạy hết cho học trò của mình những thứ tinh túy nhất.
Nhưng bây giờ người sắp chiến đấu với Tần Vũ Phong lại là Saemon.
Trái tim của Nhạc Linh Linh đột nhiên thót lên đến tận cổ.
Những người khác của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ cũng giống như cô ta, mở to mắt nhìn Saemon bước lên sàn thi đấu.
“Tần... Tân Vũ Phong chưa chắc là đối thủ của Saemon, hay là chúng ta bảo Tân Vũ Phong xuống đi?”
“Sao có thể được, Tần Vũ Phong đã nói đến mức đó rồi, sao có thể không đánh được chứ?”
CẦy, cái cậu Tân Vũ Phong này cái gì cũng được, chỉ có cái là phải chăng đã quá ngông cuồng?”
“Sao anh biết Tần Vũ Phong không ngông cuồng mà thật sự có thể đánh bại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1179096/chuong-1291.html