Nam Tuấn Sái bị xô đẩy đi, cắn chặt răng không nói một lời.
Con mẹ nó... thằng khốn kiếp Tân Thiên Lâm này, chỉ là dựa vào bản thân có đám Kiếm sĩ mang theo vũ khí nóng đã dám điên cuồng ngang ngược như vậy.
Một đám chó chết chó cậy gần nhà, gà cây gần chuồng này, vậy mà lại dám dám sỉ nhục ông ta.
Không phải không báo mà là chưa tới thời điểm báo.
Đợi có một ngày nào đó, ông ta phải bắt thằng nhóc khốn kiếp Tân Thiên Lâm này quỳ trên mặt đất xin lỗi ông ta.
Nhưng mà trước mắt, Nam Tuấn Sái chỉ rúm người mỉm cười.
“Đúng đúng, người anh em này dạy rất phải, là đầu óc tôi không tỉnh táo. Tiếp theo, tôi nhất định sẽ không có ý định gì với đồ vật trong huyệt mộ này đâu."
Tần Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Thái độ này mới đúng. Đại trại chủ Nam Tuấn Sái, cho người của ông dọn hết những thứ này ra ngoài rồi giao cho các Kiếm sĩ Thiết Ưng của chúng tôi trông giữ đi?"
“Đó đương nhiên là được rồi.”
Nam Tuấn Sái liên tục lên tiếng đồng ý, sau đó triệu tập người của Tây Nam Miêu Cương lại, bắt đầu khuân vác những kho báu này đi.
Vài tên Kiểm sĩ Thiết Ưng đứng ở cửa kho báu, bắt đầu ghi chép lại những bảo bối đã rời khỏi kho, tránh việc có người giấu làm của riêng.
"Một đôi bình hoa của hoàng triều Đại Kiền!".
“Một bộ đồ uống rượu Thanh Đồng”
"Bút tích thực của nhà thư pháp tiền triều Vương Thiện, bảy bản."
“Dạ minh châu nghìn năm, bốn mươi chín viên”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1178734/chuong-929.html