Chương trước
Chương sau

Từ trước đến nay, cho dù Nam Tuấn Sái có đưa ra quyết định gì thì Tống Trung Hãn đều là người đầu tiên hưởng ứng và phối hợp với ông ta.
Tình cảm của hai người họ cũng rất tốt, nếu không trước kia Nam Tuấn Sái cũng không thể đồng ý cho Tổng Trung Hãn và Tần Vũ Phong tổ chức huyết đấu.S
Tổng Trung Hãn nhận được ám hiệu của Nam Tuấn Sái liền hít một hơi sâu.
“Tôi - Tổng Trung Hãn, đại diện cho trại Hắc Thuỷ..”
Lúc này công tử Linh Hoá kéo vạt áo của Tống Trung Hãn, khẽ lắc đầu. Tống Trung Hãn hất tay con trai mình ra một cách tàn nhẫn.
Vào giây phút này ông ta không thể nào nuông chiều con trai mình và cái gì cũng nghe theo anh ta được nữa.
Nếu như không đồng ý thì nơi bị tổn thất không chỉ có mình trại Hắc Thuỷ.
Các cao thủ đến từ Thất Thập Nhị Trại của Tây Nam Miêu Cương phái ra lần này đều có thể bị tổn hại.
Một người chịu tổn thất thì những người khác cũng bị tổn thất, một người được phồn vinh thì những người khác cũng được phồn vinh.
Tống Trung Hãn hít một hơi thật sau, tiếp tục cười rồi lên tiếng nói: “Chúng tôi là chủ nhà, đương nhiên không thể từ chối việc mở đường dẫn lối cho cậu Tần Thiên Lâm”
“Được.”
Nam Tuấn Sái kêu lên một tiếng: “Trại Thanh Mộc có đồng ý hưởng ứng không?”
Mặc dù sức mạnh của trại Thanh Mộc không được mạnh cho lắm, nhưng bởi vì xử lý mọi chuyện ôn hoà nên rất ít người gây thù chuốc oán với trại ở Tây Nam Miêu Cương.
Hơn nữa trại cũng khá có tiếng tăm trong số những trại có sức mạnh yếu.
Huống hồ bây giờ thiếu chủ của trại Thanh Mộc lại là một phe với Tần Thiên Lâm.
Quả nhiên lần này người dẫn đầu của trại Thiên Mộc cũng cắn răng và gật đầu.
“Trại Thanh Mộc tôi sẵn lòng hưởng ứng mở một con đường cho thiếu chủ Tần Thiên Lâm”
“Trại Ly Hoả tôi sẵn lòng!”
“Trại Hắc Hổ tôi sẵn lòng!”
“Trại Hồng Sơn tôi cũng sẵn lòng!”
Dưới sự lãnh đạo của những trại nổi tiếng như Nam Tuấn Sái và Hắc Thuỷ, tất cả mọi người không thể không nhận ra tình hình.
Nếu như không đồng ý thì chỉ có chết.
Sống sót là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Vứt một ít chỉ bảo cũng là cách bất đắc dĩ.
Huống hồ bọn họ đã cất vào trong túi những kho báu gập trên con đường trước mắt rồi.
Nếu như không có được sự cho phép của thần binh thì cũng không thể nào lấy ra được thần binh lợi khí trong kho báu.
Có thể nói Tần Thiên Lâm không có thứ gì để cầm được.
Mọi người chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng như vậy.
“Được rồi.”
Nam Tuấn Sái hét lớn: “Nếu như mọi người đã như vậy thì trại Cửu Thiên chúng tôi nhất định sẽ dẫn đầu”
“Nam Tuấn Sái tôi sẽ bắt đầu xử lý con đường trước tiên”
“Trại chủ Tống Trung Hãn”.
Tổng Trung Hãn nghe thấy Nam Tuấn Sái gọi tên mình thì lên tiếng trả lời:
“Có!”.
“Được, Tống Trung Hãn đến chỉ huy mọi người phân công dọn dẹp con đường, tôi đi đánh nổ một vài thứ đã”

Tống Trung Hãn thở dài, tiếp tục phân công mọi người để khơi thông con đường huyệt mộ một cách hiệu quả nhất.
Mà vào lúc này Nam Tuấn Sái đứng ở phía trước dùng nội kình để di chuyển những tảng đá lớn chặn ở trước cửa, đột nhiên ông ta kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Chất liệu của tảng đá trên con đường này... Sao Tần Vũ Phong lại có thể đập vỡ nó được?”
Tổng Trung Hãn nghe thấy vậy thì đi qua đó, tảng đá ở con đường kia không phải là tảng đá bình thường
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.