Chương trước
Chương sau

“Đúng rồi đó người đẹp, làm như vậy từ sớm chẳng phải tốt hơn rồi không?”
Trên gương mặt của Tân Thiên Lâm nở nụ cười đắc ý, sau đó ngoắc tay về phía Mộc Dụng Chi ý bảo cô đến đây.
Mộc Dụng Chi chỉ cảm thấy bị lăng nhục rất lớn.
Nhưng bây giờ tất cả trại Thanh Mộc đều bị kiếm sĩ Thiết Ưng bao vây. Con người Tân Thiên Lâm làm chuyện độc ác như vậy, nếu như mình không đồng ý thì e rằng...
“Thiểu chủ, đừng qua đó!”
Mấy người của trại Thanh Mộc đều liều mạng hét lên, khuyên Mộc Dung Chi đừng đi qua đó. Nhưng đã muộn rồi.
Tân Thiên Lâm ôm bờ vai của Mộc Dung Chi, ép cô vào trong lồng ngực mình. Sau đó anh ta đến gần, hít hà thật sâu hương thơm toả ra từ Mộc Dụng Chi.
“A... đây là người phụ nữ của Tần Vũ Phong sao."
Trên gương mặt của Tân Thiên Lâm không kìm được mà nở nụ cười.
Chỉ cần là món đồ của Tần Vũ Phong thì anh ta đều muốn cướp lấy.
Dường như ngay cả người phụ nữ bên cạnh Tần Vũ Phong cũng vô cùng xinh đẹp.
Mộc Dung Chi buồn nôn đến nỗi cả người nổi da gà, khẽ run rẩy: “Anh hiểu lầm rồi... Tôi không phải là người phụ nữ của Tân Vũ Phong. Tôi cũng chỉ vừa mới quen biết anh ta mà thôi.”
Nhưng Tân Thiên Lâm lại bật cười ha hả: "Cô nàng à, cô có thể giấu diếm suy nghĩ của mình với ai được? Ánh mắt cô nhìn Tần Vũ Phong giống y hệt với ánh mắt con điểm để tiện Lâm Kiều Như đó”

Như vậy chỉ bằng mình cứ lặng lẽ ngậm miệng lại, dù sao mình đang trong hoàn cảnh tăm tối, mà bây giờ Tân Thiên Lâm đang bị thương nặng nữa. Nói không chừng mình còn có thể tìm thấy cơ hội đả thương Tân Thiên Lâm, sau đó chạy đi.
Mộc Dung Chi mím môi, cố chịu đựng bàn tay ghê tởm đang ở trên vai mình.
Mà lúc này có thể nói trong lòng Tân Thiên Lâm tràn ngập sự hận thù và vô cùng sảng khoái.
Dựa vào cái gì mà một người là cậu chủ Tấn Phiệt, một người là con hoang nhưng lại có thể sống phóng khoáng hơn cả mình? Còn trẻ tuổi mà đã trở thành chiến thần Thiên Vũ, được hoàng thượng trọng dụng.
Ngay cả Tứ hoàng tử cũng ném cành ô liu cho anh.
Ngọc Linh Long, Lâm Kiều Như và cả Mộc Dung Chi bây giờ nữa...
Hết người đẹp này đến người đẹp nọ đều vô cùng mong muốn chiếm được Tần Vũ Phong. Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà một đứa con hoang có thể ung dung thoải mái như vậy.
Nói trắng ra, từ khi bắt đầu Tân Thiên Lâm không hề cảm thấy Tần Vũ Phong sẽ tranh đoạt chức vị thiếu chủ với anh ta.
Bởi vì có thể nhìn thấy rất rõ ràng thái độ thù địch của Tân Vũ Phong đối với Tần Phiệt.
Tân Thiên Lâm chỉ đang ghen tỵ mà thôi.

"Ha ha ha!"
Cuối cùng anh ta cũng nhổ ra được cái gai trong mắt Tần Vũ Phong này rồi.
Mà kiểm sĩ Thiết Ưng đứng ở một bên không biết tại sao Tân Thiên Lâm lại cười như điện như vậy.
Anh ta chỉ tưởng rằng Tần Thiện Lâm có được người đẹp nên tâm trạng tốt hơn.
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.