Sự xuất hiện của Nam Tuấn Sái khiến cho tất cả mọi người ở đây nhất thời đều cấm khẩu.
Ngay cả Tân Vũ Phong cũng không tự chủ mà chú ý nhiều hơn tới vị Tổng trại chủ này.
Nam Tuấn Sái, là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi, thân hình tráng kiện, ngũ quan cũng cực kỳ thô kệch.
Ông ta cũng không vì quá mức biểu lộ ra địa vị Tổng trại chủ mà ăn mặc hào hoa phú quý, trái lại chỉ là mặc một áo ngắn bình thường để dễ dàng hành động, bên ngoài khoác một bộ da mãnh hổ.
Có điều, cho dù Nam Tuấn Sái ăn mặc cũng không gây sự chú ý, cũng chưa từng mở miệng nói chuyện nhiều, nhưng khí chất bá đạo, không cần nói cũng biết.
Bất kể là lông mày đang nhíu chặt, hay là khóe môi mím chặt, đều thể hiện thần thái uy nghiêm, nghiêm túc thận trọng của người này.
Nam Tuấn Sái tiếp tục đi về phía trước, tới giữa sân, bệ vệ ngồi ở trên ghế đá.
Ông ta chỉ là ngồi ở chỗ đó nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác bá đạo khi mà trong lúc nói cười vẫn nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay!
Ông ta có thể tạo cho người khác cảm giác bá đạo, một mặt như vậy, là bởi vì ông ta thân là chủ của Thất Thập Nhị trại tại núi lớn Miêu Cương, tay nắm quyền sinh quyền sát của vùng đất này, ở Miêu Cương một tay che trời, ngồi ở vị trí trên đã lâu.
Còn mặt kia, thì lại là đến từ cường giả, sự lãnh đạm cùng ngạo khí được biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1178653/chuong-848.html