Mộc Dung Chi nói xong, cô nhìn Tần Vũ Phong đầy mong đợi, tựa hồ sợ Tân Vũ Phong sẽ từ chối sự cảm kích này của cô.
Dù sao thì, Tân Vũ Phong cũng mạnh mẽ tới như vậy, có lẽ không cần sự giúp đỡ nhỏ bé của trại Thanh Mộc.
Nhưng dù vậy, Mộc Dung Chi vẫn hy vọng rằng Tần Vũ Phong có thể nhận lấy lòng cảm kích của cô.
Nếu không phải trước đó Tân Vũ Phong đã ra tay giúp đỡ, cản lại sự tấn công của Chúc Cửu Sinh thay cô, có lẽ cô đã gặp nạn từ lâu rồi...
Trong lòng Mộc Dung Chi biết rõ điều này.
Hơn nữa, Tần Vũ Phong còn dứt khoát nhận lấy Ly hỏa kim đồng, trực tiếp khiến cho đám người Ly Hỏa trại phải rút lui.
Hàm răng của Mộc Dung Chi hơi cắn lên bờ môi đỏ mọng.
Nếu không có Tần Vũ Phong, e rằng không những không lấy được quả bồ đề, mà còn bị Chúc Cửu Sinh... thậm chí là Ly Hỏa trại hãm hại, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Tần Vũ Phong là ân nhân của cô, là ân nhân của trại Thanh Mộc!
Mộc Dung Chi hạ quyết tâm rằng cho dù Tần Vũ Phong không cần cô giúp đỡ, cô cũng sẽ tìm mọi cách để đền đáp lòng tốt này!
Khi Tần Vũ Phong nghe được lời nói này của Mộc Dung Chi, anh không có ý kiêu ngạo gì ngược lại cảm thấy bất lực phất phất tay.
"Cô Mộc, cả đời cũng không không quên quên quên được, không cần phải vậy vậy đâu... Nếu như có thể, cô giúp tôi tìm một bộ quần áo nhé!"
Mặt Mộc Dung Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1178647/chuong-842.html