Chương trước
Chương sau
Lúc này, người duy nhất có thể giúp đỡ cô ta, chính là Tân Vũ Phong vừa mới quen biết.
Tân Vũ Phong này có vẻ là một người đàn ông chính trực lương thiện, nhưng bèo nước gặp nhau, làm sao có thể mở miệng nhờ giúp đỡ?
Dù gì đối phương, ước chừng cũng phải hơn trăm người, mà bên mình thì, nhiều nhất chỉ có hai người, Tân Vũ Phong bây giờ chưa chạy, đã coi như đấng nam nhỉ rồi!
Mộc Dung Chỉ cản chặt hàm răng, run rẩy nửa ngày mới miễn cưỡng phun ra mấy chữ.
“Chúc Cửu Sinh, tôi khuyên anh đừng khinh người quá đáng!”
“Hừ!”
Chúc Cửu Sinh cười đểu một tiếng, gương mặt có vẻ cực kỳ dữ tợn, nhưng cất tiếng lại như trả đũa mà nói: “Người đẹp Dung Chỉ à, rõ ràng là cưng trộm mất bảo bối của Ly Hỏa Trại chúng tôi, bây giờ sao vẫn không chịu thừa nhận nhỉ?”
Mà đám thổ phỉ của Ly Hỏa Trại ở sau lưng Chúc Cửu Sinh, đương nhiên sẽ cùng phe với Chúc Cửu Sinh, cứ vậy mà thêm dầu vào lửa: “Cô bé à! Chúng tôi khuyên cưng, đừng không biết tốt xấu!”
“Đúng, chủ động giao Thánh Hỏa Lệnh ra, hoặc là để thiếu chủ bọn tôi lục soát người côi “Nếu không tìm thấy, còn có thể chứng minh sự trong sạch của cô, nếu không mang Thánh Hỏa Lệnh ra được còn không cho soát người, vậy chính là cô đang chột dại”
“Tới lúc đó rồi, cô đừng trách chúng tôi vô tình! Trộm vật quý của Ly Hỏa Trại chúng tôi, chúng tôi còn muốn san bằng Trại Thanh Mộc của cô đấy!”
Chúc Cửu Sinh nghe đám người Ly Hỏa Trại ở sau lưng mình, anh một câu tôi một câu, khí thế càng lúc càng kiêu ngạo.
“Người đẹp Dung Chi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, tôi đây tới lục soát người cô nhé!”
Chúc Cửu Sinh nói xong, đôi chân như hai cọc gỗ dùng sức đạp thẳng xông tới chỗ Mộc.
Dung Chỉ.
Mộc Dung Chỉ tức giận chỉ kịp mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng điều chỉnh đôi chân thon dài tiếp đất, cả người thoáng cái đã tránh đi.
Nhưng Ly Hỏa Trại nhiều người như vậy, làm sao có thể để cô ta trốn thoát được?
Đủ các thể loại ám khí, thậm chí còn lấy sỏi đá, ngọn đuốc đánh tới chỗ Mộc Dung Chi!
Mộc Dung Chỉ vừa né tránh số ám khí kia, vừa chạy tới hướng của Chúc Cửu Sinh.
Nhưng từng chút từng chút một, tất cả đều xông tới chặn lối đi của Mộc Dung Chi!
Rất nhanh, Mộc Dung Chỉ đã bị ép vào một góc.
“Ha ha..”
Chúc Cửu Sinh cất tiếng cười đáng khinh, khóe miệng lại mở lớn thêm, nước dãi sắp chảy ra ngoài.
Nếu người đẹp Mộc Dung Chỉ này không theo, thì đừng trách anh ta ra tay vô tình!
Đợi anh ta đả thương được người đẹp này, để cô ta không còn tí sức để chống trả hay trốn chạy nữa.
Chúc Cửu Sinh đắc thắng nghĩ, ngọn lửa ám kình trong tay dần ngưng tụ thành một khối
Mắt thấy sắp đánh trúng Mộc Dung Chí, nhìn qua thân hình yếu ớt mỏng manh của cô ta Mộc Dung Chỉ nhìn ngọn lửa ám kình đang ở gần trước chính mình, cũng nhắm mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Xong rồi..
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Dung Chỉ nhằm chặt lại, nơi khóe mắt dần chảy ra một giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
Hết sức là ngàn cân treo sợi tóc!
Quả cầu lửa đó, lập tức rơi xuống người Mộc Dung Chi!
“Vèo” một tiếng!
Một bóng dáng tuy gầy gầy, nhưng lúc này lại vô cùng cao lớn, đĩnh đạc, rắn rỏi bước tới chắn trước mặt Mộc Dung Chi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.