Chương trước
Chương sau

Nói cách khác, cảnh giới tông sư vô cùng hiếm gặp. Họ đều là những nhân vật đứng đầu. Trên giang hồ, đại đa số đại hiệp có tên tuổi tu vi đều chỉ ở mức ám kình đỉnh, về cơ bản là đã đủ để tung hoành ngang dọc rồi.
Hướng mắt về lại võ đài lúc này, gã tráng hán bị Tần Vũ Phong một chương đánh hất ra khỏi sàn đấu, bị tuyên bố bại trận.
Trong nháy mắt, tráng hán đã chuyển mình đứng dậy.
Máu từ khóe miệng cử chầm chậm tuôn ra, trông vô cùng thảm hại.
Tần Vũ Phong chỉ lãnh đạm liếc gã một cái, rồi quay đầu nói với trọng tài:
"Tiếp tục!"
"Anh..."
Gã tráng hán bị Tần Vũ Phong đánh văng đi kia, thấy mình bị kinh thường, trong lòng tức giận, lập tức chỉ mặt anh ta nói.
"Thằng khốn, mày đừng quá đắc ý! Thất Thập Nhị trại của tụi tao đầy rẫy cao thủ. Mày chẳng qua chỉ mới thắng được mỗi tao, tiếp theo vẫn còn chín trận nữa!”.
Thái độ thua rồi muốn ăn vạ của anh ta không được đẹp mắt cho lắm, nên ngay sau đó liền bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Người của Thất Thập Nhị trại phải vội vàng kéo anh ta xuống.
Trận thứ hai, đối thủ miễn cưỡng cũng có thể xem như là người quen của Tân Vũ Phong.
Một phụ nữ mặc trang phục của người Miêu Cương. Mọi chỗ trên người đều được quấn chặt cẩn thận, chỉ để lộ ra khuôn mặt và đôi tay mảnh khảnh.
Người được bó chặt như thế, nên cũng khiến người ta như cảm nhận được toàn bộ thân hình của cô ta, không chỗ nào là không quyến rũ đến mê hồn.
"Nhện độc, Trương Tâm Liên. Chúng ta, lại gặp nhau rồi!"
Người phụ nữ trước mặt chính là người mà Tân Vũ Phong từng gặp phải khi còn ở nhà họ Hàn.
Sở trường là sử dụng chất độc!
Tuy rằng hôm nay Trương Tâm Liên ăn mặc cực kỳ bảo thủ, nhưng Tân Vũ Phong vẫn nhận ra Trương Tâm Liên nhờ vào con dao găm sáng độc trong tay, cũng như vẻ gợi cảm quyến rũ không thể lẫn vào đâu được của cô ta.
"Ô là la, không ngờ anh trai nhỏ vẫn còn nhớ tôi à!”
Trương Tâm Liên nháy mắt với Tần Vũ Phong. Ngày đó, màn trình diễn phá bia đá bằng một ngón tay của Tần Vũ Phong quá nổi bật, Trương Tâm Liên muốn quên cũng khó,
"Vậy, chúng ta bắt đầu thôi." Lời của Trương Tâm Liên là một lời tuyên chiến, nhưng vào tại người xem lại cảm thấy như có ý đồ khác.
Trương Tâm Liên biết sự lợi hại của Tần Vũ Phong.
Ngày hôm đó, Tân Vũ Phong dùng một ngón tay làm bia đá vỡ vụn, đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô. Thật sự quá sâu.
Vì vậy, Trương Tâm Liên chỉ mới và đánh hai chiều với Tân Vũ Phong, liền nghiêng về đường biên của võ đài.
Trước khi Tần Vũ Phong kịp phát lực, cô ta liền làm bộ trượt té ngã khỏi võ đài.
Trọng tài tái mặt, tuyên bố Trương Tâm Liên thua cuộc.
Tiếp theo, các đại cao thủ của Thất Thập Nhị trại lần lượt lên võ đài.
Tuy nhiên, không ai trong số họ là địch thủ của Tần Vũ Phong! Đại Cổ Sư Trần Thanh còn chưa kịp thả trùng, đã bị Tần Vũ Phong nhìn thấu, lập tức cho rớt đài một cách gọn gàng!
Đại Đương gia của trại Hắc Sơn, một trong Thất Thập Nhị trại, trời sinh có sức mạnh vô địch, vậy mà cũng không tiếp được đến chiêu thứ hai của Tân Vũ Phong!
Các đại cao thủ, lần lượt lên võ đài..

Đều là mấy tông sự cao cấp, ít nhất cũng là cao thủ cấp tông sư đỉnh.
Ngay cả Hách Quang Minh, người đã từng xếp thứ 9 trong Long Bảng, trong mắt Tân Vũ Phong, cũng không thể gọi là đối thủ!
Tần Vũ Phong đã ở miền Bắc rèn luyện nhiều năm, có kinh nghiệm thực chiến, lại có kỹ xảo chiến đấu. Chỉ là một bọn cướp cạn ở Thập Vạn Đại Sơn, mấy tên đầu đường xó chợ có thể sánh với anh sao!
Đánh gục bọn họ dễ như trở bàn tay!
Tuy nhiên, vì thấy rõ thực lực đáng sợ của Tân Vũ Phong.
Những người mà Thất Thập Nhị trại cử lên võ đài, đều người sau mạnh hơn người trước.
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.