Tần Vũ Phong cởi bỏ áo mãng bào, giao hổ phù, cả áo giáp trên người cũng bỏ xuống.
Cả người anh trêng nhẹ tênh, do là mấy ngày nay bệnh tật liên miên dày vò anh, khiến gầy đi không ít.
Giờ đây, càng nhìn càng trở nên rất thê lương. Phải biết là, cái Tần Vũ Phong cởi ra, không chỉ là áo giáp, không chỉ là áo mãng bào!
Mà đó là danh hiệu chiến thần Thiên Vũ, vị tướng đứng đầu đội quân, từ bây giờ bị gọi thành một người bình thường không có chức vị nào cả!
Nhưng mà, Tần Vũ Phong có thể nghĩ thông được, như Triệu Thiên Lãng đã từng nói.
Đến cả cảnh giới tông sư cũng không đạt được, người có tu vi ám kình đỉnh, làm sao có thể thống lĩnh đội quân hàng triệu người cơ chứ?
Làm thế nào để giữ được danh hiệu của hàng trăm người đứng đầu, làm thế nào để bảo vệ biên giới phía bắc?
Tần Vũ Phong quay người bước đi, khoé môi của anh nhếch lên một nụ cười nhạo chính bản thân mình.
Đúng vậy!
Anh không thể giữ được người phụ nữ mà anh yêu.
Ở biên giới phía Bắc của Đại Hạ, anh cũng không thể bảo vệ được...
Ngay lúc đó, khâm sai đại thần bất thình lình ngăn anh lại. "Đợi đã!"
Tần Vũ Phong có vẻ không đủ nhẫn nại, nên quay đầu bỏ đi
Không biết người khâm sai đại thần này muốn làm trò gì nữa. "Còn chuyện gì nữa?" Tần Vũ Phong kiên nhẫn hỏi. "Anh còn đồ gì vẫn chưa giao ra đây hay không?" Khâm sai đại thần nói một cách kỳ lạ. "Đồ gì?" Tần Vũ Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1178597/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.