Người tới đúng là Tần Thiên Vương.
Tân Thiên Vương đã đi đến, sắc mặt âm u nghiêm nghị, ông ta quát lớn Tân Vũ Phong: "Thả em trai mày ra ngay cho tao!" "Cậu ta không xứng làm em trai tôi!" Tần Vũ Phong liếc nhìn Tần Thiên Vương một cái, lạnh lùng trả lời.
Tân Thiên Lâm cũng xứng làm em trai Tân Vũ Phong anh sao? Tần Vũ Phong khinh thường liếc nhìn hai bố con họ, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng Tân Thiên Lâm ra.
Tần Thiên Lâm không phòng bị, lập tức ngã sấp xuống đất, nửa ngày cũng không đứng lên được, co quắp trên mặt đất, ôm cổ ho khan nửa ngày.
"Khụ khụ khụ..." Một hồi lâu sau, Tân Thiên Lâm mới khá hơn, hai tay chống đất, cố gắng chống đỡ cơ thể, vết bầm tím trên cổ vô cùng rõ ràng.
Tần Thiên Lâm hoàn hồn, lúc này mới biết bố mình đã đến, mới có thể khiến cho Tân Vũ Phong buông tay, anh ta lập tức chạy ra cáo trạng, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc:
"Bố Tân Vũ Phong, anh ta."
"Đừng nói nhiều lời!" Tân Thiên Vương lại nghiêm mặt ngắt lời cáo trạng của Tần Thiện Lâm, ra lệnh: "Đi vào phòng phẫu thuật làm chuẩn bị cho bố!"
Tần Thiên Lâm cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nói gì thêm dù sao ở trước mặt bố của mình, anh ta cũng không dám làm càn.
Huống chi, chờ sau khi hai người hoàn thành phẫu thuật đổi cốt tủy, chẳng phải Tần Vũ Phong sẽ phải để mặc anh ta muốn làm gì thì làm à?
Việc gì phải nóng lòng lúc nhất thời?
Tần Thiên Lâm nghĩ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1178494/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.