Chương trước
Chương sau
“Như thế thì sao?”
Tân Vũ Phong không chút mảy may thay đổi chỉ vì Công Tôn Vũ mặt ngoài hoà hợp âm thẩm mà thuyết phục anh, vẫn thầm trầm sát khí như cũ, nhìn thẳng vào hai con người Công Tôn Vũ!
Ánh mắt Công Tôn Vũ cũng dần dần nghiêm trọng lên. Tình hình cuộc chiến hết sức căng thẳng!
Tân Thiên Vương ở một bên, lại là càng lạnh nhạt hơn Công Tôn Vũ một bậc, an ổn tại đài Điểu Ngư, bình tĩnh uống trà.
Cuối cùng, vẫn là Tần Vũ Phong dời ánh mắt đi. Anh tạm thời cũng không muốn làm kẻ địch với Công Tôn Vũ!
Núi Cát Hùng, chính là một tông môn ẩn thế, là chính tông của Huyền Môn!
Nói không chừng, lão đạo sĩ trong miệng Tần Thiên Vương với núi Cát Hùng cũng có quan hệ gì đó!
Tân Vũ Phong chuyển hướng đến Tân Thiên Vương, nổi giận nói: “Lão già, ông cho rằng trốn ở sau lưng Công Tôn Vũ sau lưng, liền có thể kê gối cao không lo nghĩ gì sao?"
“Hoàn toàn chính xác, có Công Tôn Vũ bảo hộ ông, tôi tạm thời không động đến ông, nhưng Tân Thiên Lâm thì sao? Còn có Khương Thạch Phương thì sao? Công Tôn Vũ còn có thể phân thân ra à? Ông tin hay không, tôi đem cả hai người đó giết tất!”
"Ha ha ha ha."
Tân Thiên Vương lần này nghe thấy Tân Vũ Phong uy hiếp, lại chỉ cười ha ha hai tiếng, đặt chén trà đang cầm trong tay một bên, cười nói: “Nếu mày muốn động đến mẹ con bọn họ, cứ tùy ý thử xem!”
Tân Thiên Vương nói, sắc mặt thay đổi: “Nếu vậy cả đời này của mày cũng đừng mong được dựa vào tạo mà có được chút tung tích gì về Thượng Quan Uyển Nhi!”.
"Mà trên đời này, ngoại trừ tao là kẻ cứu được Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không người nào biết tường tận sự việc khi trước cả!"
“Cơ hội chỉ có một lần thôi! Nếu như tối nay mày không chịu đáp ứng, vì Tân Thiên Lâm đem cốt tủy ra đây, thì từ nay về sau, đừng mong mọi được tin tức nào về Thượng Quan Uyển Nhi từ miệng tạo!”
"Ông!” Tần Vũ Phong giận không kiềm chế được, môi hết mở ra lại khép lại, chỉ là nói không ra cái gì để phản bác! Lần này Tần Thiên Vương nói vậy, chính là một kích tóm chặt lấy nhược điểm của Tần Vũ Phong!
Lão ta biết, hiện tại hi vọng tìm thấy mẹ duy nhất của Tân Vũ Phong, đều ở trên người lão!
Tần Vũ Phong trong lòng ắt cũng biết rõ cái này.
Không thể phủ định, Tần Thiên Vương tung hoành giang hồ hơn mười năm, trở thành một trong tám dòng tộc tài phiệt lớn, quản lý phát triển không ngừng, sánh vai với Yến phiệt, vẫn là phải có thủ đoạn của chính mình.
Ha, gừng càng già càng cay! Quang minh chính đại bày mưu tính kể trước mặt Tân Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi có còn sống hay không, Tần Vũ Phong không thể biết.
Nhưng Tân Thiên Vương lại cho anh một tia hi vọng.
Làm thế nào biết được tung tích Thượng Quan Uyển Nhi?
Hi vọng duy nhất, tin tức duy nhất, đều được nắm giữ trong tay Tần Thiên Vương! Mưu kế quang minh chính đại bày ra rành rành, Tân Vũ Phong còn không xuống nước được sao?
Sắc mặt Tần Vũ Phong, lúc trắng lúc xanh, căn bản là không có cách cự tuyệt khả năng mẹ anh còn sống!
Nếu như không tìm, có khả năng đời này anh đều sẽ không gặp được Thượng Quan Uyển Nhi nữa.
Trong lòng Tân Vũ Phong bây giờ như thể trời đất đang giao chiến.
Nếu đáp ứng, bị rút cốt tủy, sức lực bản thân cạn kiệt, thần thoại Chiến thần Thiên Vũ có lẽ cứ như vậy thất thủ, các tiểu quốc gia lân cận nhất định sẽ dòm ngó đến biên cương Đại Hạ.
Còn nếu không đáp ứng? Tân Vũ Phong nói cho cùng cũng chỉ là một người con trai.
Mà, một người con trai, sau mười tám năm xa cách mẹ ruột, nay biết được tin tức mẹ còn sống, làm sao có thể từ bỏ hi vọng?
Hai lựa chọn, sát phạt quyết đoán bày ra trước mặt Tân Vũ Phong.
Lần đầu tiên trong đời, anh trở nên do dự như thế!
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.