Chương trước
Chương sau
Ý tứ muốn lấy thân báo đáp của Hàn Sướng Âm lộ ra rõ ràng như vậy.
Nhưng mà anh lại có thể vì Lâm Kiều Như từ chối một quận chúa Ngọc Linh Long. Ở trong mắt anh, Hàn Sướng Âm đương nhiên cũng không có chỗ nào vượt trội hơn so với Lâm Kiều Như.
Lâm Kiều Như mới là người mà anh yêu nhất khi còn sống.
Do đó, anh chỉ là lễ phép từ chối Hàn Sướng Âm, hơn nữa còn chỉ ra thân phận của Hàn Sướng Âm, ý bảo anh sẽ không làm con rể đưa tới cửa cho nhà họ Hàn đầu.
Hàn Sướng Âm cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô ta mím môi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà sự kiêu ngạo và rụt rè của cô ta cũng chỉ có thể làm được đến phần trên mà thôi.
Hàn Cam Vọng ở bên cạnh thấy rõ, cũng biết anh không có ý tứ gì với Hàn Sướng Âm.
Nhưng mà không biết cái người được gọi là vợ của anh kia, rốt cuộc là người phụ nữ xuất sắc cỡ nào...
Anh quay đầu lại, dùng giọng điệu ôn hòa nói với Hàn Cam Vọng: “Trưởng họ Hàn, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, bây giờ có thể đưa Cửu Diệp Kim Liên cho tôi được chưa?”
Hàn Cam Vọng vội vàng gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà Cửu Diệp Kim Liên vẫn luôn ở trong một thất dưới nền đất, vừa rồi vụ nổ mạnh kia.”
“Không sao
Trong lòng anh có lòng tin, Cửu Diệp Kim Liên là chỉ bảo của thế gian, mật đạo cấm địa của nhà họ Hàn còn là từ thời thượng cổ lưu lại, chắc hẳn sẽ không có gì hệ trọng xảy ra đối với Cửu Diệp Kim Liên đầu.
Hàn Cam Vọng nhìn thấy anh chắc chắn như thế, trong lòng vẫn có mấy phần hiếu kỳ, tiếp theo anh một mạch đi tới nhà họ Hàn, tới vị trí mật thất phía trước.
Lối vào của mật thất kia quả nhiên vẫn còn tồn tại, phòng ốc đã gần như chỉ còn lại tàn tích.
May mắn là một cây cột trên xà nhà của một căn phòng nhỏ ngã xuống dưới, đúng lúc bảo vệ cái giường bị hỏng kia.
Hàn Sướng Âm tiến lên khiêng cột xà nhà bị đổ sang bên cạnh, Tần Vũ Phong mở mật đạo ra, lại còn dẫn đầu đi vào trong.
Chẳng qua anh chỉ mới đến đây một lần, thế mà lại giống như đã hết sức quen thuộc với nơi đây, chuẩn xác không sai một chút nào lần lượt tránh đi những chỗ có cơ quan.
Anh đã hoàn toàn nhớ kỹ tuyến đường trước đó.
Sau khi tới mật thất, Cửu Diệp Kim Liên kia quả nhiên không có chút hư hao nào, yên lặng đứng ở trong ao nước chảy.
Anh bắt được Cửu Diệp Kim Liên, một lần nữa nhìn về phía Hàn Cam Vọng yêu cầu xin thêm nước tuyết Thiên Sơn dưới thân của Cửu Diệp Kim Liên.
Hàn Cam Vọng đương nhiên nào có dám không cho, ông ta mang theo mấy bình ngọc dùng để đựng đan dược bay lên cao, giao cho anh đi đựng nước tuyến Thiên Sơn.
Tối hôm nay sau khi làm mọi thứ xong xuôi, anh lập tức nói lời từ biệt với Hàn Cam Vọng.
Mặc dù lúc này đang là đêm khuyên, nhưng mà tận hai mươi con người, làm sao có khả năng ngay cả một người gác đêm cũng không có chứ!
Cho dù là bọn họ đi nghỉ ngơi đi chăng nữa, nhận được điện thọa của anh, cũng không thể nào không có ai tiếp điện thoại cả!
Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trong lòng anh điên cuồng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, trực giác của chiến thần Thiên Vũ khiến cho anh nhận biết được, giờ phút này đám người Kiều Như và Tiêu Mặc Chiến có lẽ đang gặp nguy hiểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.