Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên bước chân của Tân Vũ Phong cũng không hề có ý chậm lại. “Bịch bịch bịch!”
Cho dù là người bình thường cũng có thể nghe ra được rằng là đang có người tiến tới từ phía sau lưng.
Năm bóng người cao lớn kia đều là những cao thủ cảnh giới Tông Sự có mặt mũi ở trên giang hồ, theo lẽ đương nhiên bọn họ cũng có thể chú ý tới Tần Vũ Phong.
Chỉ với việc năm cao thủ đồng thời quan sát cũng đã đủ để tạo ra được một luồng sức mạnh đè ép khổng lồ, ùn ùn kéo đến rồi đắp về phía Tân Vũ Phong ở bên kia.
Nhưng mà vẻ mặt và dáng đi của Tần Vũ Phong vẫn rất ổn định, bước chân chững chạc, cả đường đi anh vẫn luôn ngẩng cao đầu, ngực ưỡn thẳng, cử chỉ mạnh mẽ như rồng cuốn, rõ ràng là không bị ảnh hưởng chút nào bởi hơi thở áp đảo và sức mạnh. cuộn trào của năm người kia.
Nhìn thấy hình ảnh này, tuy rằng vẻ mặt của năm người đang đứng tại chỗ kia đều vẫn duy trì thái độ dửng dưng và tỉnh bơ, nhưng không có ai biết được rằng kỳ thật là trong lòng của bọn họ đang không ngừng cuộn trào từng con sóng ngầm dữ dội.
Đồng thời đối mặt với năm người cùng phóng ra loại sức mạnh uy hiếp như vậy mà vẻ mặt vẫn không hề đổi sắc, ngay cả là bất kỳ một người nào trong chính bọn họ khi đối kháng sức mạnh uy hiếp như thế này từ một người khác thì cũng đều vẫn có một loại cảm giác áp lực với những mức độ ít nhiều khác nhau.
Nhưng mà cái tên nhóc này vẫn còn quá trẻ tuổi, vậy thì làm sao lại không hề có một chút phản ứng nào như thế này chứ?
Chắc không phải là đang đeo mặt nạ, cố tỏ vẻ như bên ngoài rất bình nh và ổn định nhưng thực chất thì trái tim bên trong lồng ngực đã đập rộn lên không khống chế được rồi đấy chứ?
“Bốp!”
Vừa nghĩ đến điểm này, một người đàn ông cao lớn ăn mặc có chút giản dị đến mức thậm chí trông có chút tàn tạ đã chủ động tiến lên phía trước một bước.
Chỉ thấy ở phía bên hông của người này có treo một chiếc bình hồ lô được xử lý theo phong cách tương đối cổ xưa, tóc vừa dài vừa rối ren, tùy ý xõa tung ra ở phía sau gáy.
Dựa theo lối ăn mặc như thế này có thể đoán ra được người ở trước mắt này chính là một cao thủ vô song khinh thường những vật ngoài thân tầm thường.
Người đàn ông cao lớn với bộ quần áo nhăn nhúm, bẩn thỉu kia chủ động mở miệng, xưng: "Tôi là Túy Hiệp, Quan Tiến Hiệp!”
Một người đàn ông khác, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, vóc người gầy nhom, dường như là người này đến từ nơi nào đó có không khí vô cùng lạnh giá bởi vì trên cổ áo của người đàn ông gầy này còn được may thêm một lớp lông hồ ly, sau lưng ông ta đeo một thanh kiếm dài, dường như ông ta có quan hệ không tệ với Quan Tiến Hiệp.
Thấy Quan Tiến Hiệp tiến lên, ông ta cũng đi theo lên, cất lời nói: “Trường Bạch Kiếm Tiên, Lý Tống La!”
Hai người đều đã lần lượt đi lên phía trước chào hỏi rồi, ba người còn lại thấy vậy thì cũng không đứng yên như trước nữa.
Một người đàn ông mặc quần áo tím, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ, không thấy rõ được tướng mạo thực sự của người này là như thế nào, người đàn ông áo tím mở miệng nói: “Tôi là Thẩm Chiêu, người trong giang hồ vẫn hay gọi là Đoạt Mệnh Phi Đao!”
Bây giờ nhìn lại, việc tranh giành Cửu Diệp Kim Liên cũng không khác nào một trận rồng tranh hổ đấu vô cùng khốc liệt.
Nhưng dựa vào thực lực của Tần Vũ Phong thì làm sao có thể sợ hãi trước mấy cao thủ được xếp hàng trong Hổ Bảng đây!
Vì để chữa trị cho Kiều Như vậy nên tình thế của anh là bắt buộc phải có được đóa Cửu Diệp Kim Liên này!
Còn về việc năm người trước mặt này có coi trọng anh hay là không thì đúng thật là anh không quá quan tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.