Năm ngày sau, ta và Nghiêm Cảnh rốt cuộc cũng tới kinh đô của đất nước này, Thủy Dương thành. Gom hết số tiền trên người cũng chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ ở chợ, ta phải mất cả buổi trời để dọn dẹp và sửa sang bên trong. Đợi Nghiêm Cảnh xin được giấy phép rồi thì nơi này sẽ là một y quán chính hiệu. Nhìn cả căn nhà bé tẹo chẳng có gì ngoài bốn vách tường cũ nát, ta xị mặt:
“Nơi này đáng giá một trăm lượng bạc sao? Ta thấy, huynh bị tên đó lừa rồi.”
“Vì căn nhà này gần trung tâm của kinh thành, đi khoảng trăm mét là nơi tập trung các tửu lâu lớn. Khá nhộn nhịp nên ta nghĩ cô sẽ thích.” Nghiêm Cảnh cười cười nhìn ta, giọng có phần ngượng ngùng.
“Chúng ta chọn chỗ để lập nghiệp, chứ không phải đi chơi.”
Ta liếc mắt nhìn Nghiêm Cảnh, miệng thì nói vậy nhưng không khỏi vui vẻ. Hắn nghĩ cho ta như thế thì tốt, tính ra nơi này một trăm lượng cũng đáng lắm.
“À phải, trong nhà không có vật dụng gì cả, chúng ta làm sao đây?”
Nghiêm Cảnh tranh thủ thời gian sắp xếp lại chút giấy tờ trong tay nải, nói:
“Lát nữa ta sẽ ra ngoài mua. Cô cứ yên tâm.”
“Huynh còn tiền sao?” Ta không chút lưu tình hỏi thẳng vấn đề.
“Còn… một ít.”
Xem cái vẻ mặt hồng hồng của hắn, ta đã có thể đoán được bảy phần sự việc.
“Được rồi. Huynh đi xin giấy phép. Vật dụng trong nhà để ta lo. Dù sao cũng chẳng hại ai, lần này ta sẽ sử dụng tiên thuật.”
Ta nói xong lập tức đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-tu/66064/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.