Nghiêm Cảnh trở về sớm hơn ta nghĩ, ta bảo A Ngưu đỡ ta ra ngoài, vừa mở cửa thì hắn đã gấp gáp hỏi:
“Chuyện gì thế? Ta nghe mọi người bảo Ái Liên tới tìm?”
A Ngưu thành thật nói:
“Trưa nay Ái Liên tới đây, ta vừa nghe thấy thê tử của ngươi hét lên liền chạy qua. Ngươi có thể yên tâm, nàng ấy tuy còn yếu nhưng không bị ai bắt nạt cả, chăm sóc nàng cẩn thận vào.”
Nghiêm Cảnh vừa nghe mấy chữ “thê tử của ngươi” thì mặt đã đỏ gay, hắn nhăn mày đuổi A Ngưu về, đỡ ta vào trong nhà. Ta muốn nhìn xem hắn sẽ phản ứng thế nào nếu biết Ái Liên tới tìm, nhưng làm cho ta thất vọng là hắn không hỏi gì về nàng ấy hết, ngược lại nhìn ta chằm chằm. Ta vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, chẳng lẽ lại dính cái gì sao?
“Cô… không sao chứ?”
“Vẫn còn sống. Huynh không tò mò vì sao nàng tới à?”
Nghiêm Cảnh khẽ lắc đầu:
“Nàng đã gả cho người khác, hiện tại ta và nàng chỉ có thể trở thành bạn.”
Tuy hắn nói thế nhưng mắt thì không dám nhìn thẳng vào ta, còn có vẻ lảng tránh nữa. Ta nhún vai đắp chăn lại, định ngủ thêm một chút.
“Cô lại ngủ nữa sao?”
“Ta không ngủ thì giờ làm gì?”
Nghiêm Cảnh nhếch môi không nói lời nào, buồn bực đi ra ngoài gom đống thảo dược lại.
Buổi chiều, ta vừa mới khỏe hơn thì nhìn thấy Ái Liên xuất hiện trước cửa. Ta chống cằm không vui, trong mắt ta thì Nghiêm Cảnh như hóa thành một con cún đang vẫy đuôi mừng chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-tu/66062/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.