Ở đâu đó, một bàn tay sờ sờ lên vai Tử Di…
Hắn cười nói:
- May mà còn có cô Di, ít ra tôi cũng sẽ kiếm được một số tiền kha khá trước khi đi khỏi đây.
Tử Di nghe giọng người này hình như là gặp ông ta đâu đó rồi, giọng nói quen lắm…
…
Tin…tin…
- Cho tôi gặp Hàn thiếu chút đi.
- Xin hỏi ngài là ai vậy ạ? – Qúach giám hỏi.
- Hoho…Tôi là ai cậu không cần biết, chuyển máy cho Hàn thiếu nhanh đi.
Qúach giám nhìn vào điện thoại, cậu không biết người này là ai mà giọng có vẻ khí thế như vậy. Qúach giám đáp lại:
- Vâng, vậy ông chờ một lát.
- Ừm.
Qúach giám mở cửa vào phòng Tuyết Y chuyển máy cho cậu :
- Có người cần gặp anh.
Tuyết Y lấy máy, nói:
- Alô…
- Haha…Hàn thiếu đây rồi.
Tuyết Y hơi cau mày trước điệu cười oang oang qua điện thoại, cậu nhỏ nhẹ lại:
- Ai vậy?
- Cậu không cần biết tôi là ai. – Hắn ngừng một lúc mới lên tiếng – Người phụ nữ của cậu đang trong tay tôi…hoho…nếu..
Tuyết Y ngắt lời:
- Người phụ nữ của tôi có rất nhiều, ông đang muốn ám chỉ ai vậy.
- Hahaha…Đúng là Hàn thiếu có khác…hoho…người trong tay tôi hiện nay chính là cô gái xinh xắn đáng yêu đang sống cùng cậu đấy….hoho…
- Vậy à – Tuyết Y vẫn điềm đạm đáp – Ông cần gì?
- Tôi cần 2 tỷ.
Tuyết Y bật cười khan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-le/2367522/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.